
uyển dịch khỏi người ba
đang nổi trận lôi đình.
“Lăng Tâm, em về phòng trước đi.” Giọng nói của Tống Khải giống như bị giấy
nhám mài qua. Anh chậm rãi lách người ra khỏi cánh tay khư khư ôm chặt,
thốt ra từng chữ một.
“Không!” Tống Lăng Tâm lại ôm chặt anh, chết cũng không buông.
Cô
phát run lên. Sự sợ hãi vô cùng với nỗi kinh hoàng bao phủ lấy cô, toàn
thân đều túa ra mồ hôi lạnh. Nhưng trong mảng tối đen, cô vẫn một mực
đứng bên cạnh bảo vệ Tống Khải; đứng thẳng như mũi tên, bất kể có quở
trách đả kích cỡ nào, cũng cắn răng chịu đựng siết chặt lấy Tống Khải.
“Bà mang Lăng Tâm đi trước đi.” Giọng nói của ông Tống đã dịu xuống, sắc
mặt tái nhợt không có chút máu nói với vợ. Ngay sau đó, giọng nói liền
chuyển sang lạnh như băng, “Tống Khải, theo ba.”
Tống Khải kiên quyết thoát ra khỏi vòng ôm liều sống liều chết của Tống Lăng Tâm, đẩy cô vào trong lòng mẹ, theo ba vào trong thư phòng. Lập tức,
cửa thư phòng đóng lại.
“Mẹ…” Tống Lăng Tâm giãy dụa, muốn theo vào, bà Tống giữ chặt cô không buông.
“Để hai người nói chuyện với nhau.” Bà Tống kinh hoảng nhìn Tống Lăng Tâm
tóc tai bù xù, hai mắt đỏ hoe, đáy mắt thoảng qua tia không thể nào thừa nhận sự thật đau đớn.
Tại sao có thể như vậy? Ngay cả nghĩ tới cũng không dám, làm sao có thể trở thành sự thật-,
Nên sớm phát hiện có vấn đề, một thanh niên trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, một
thiếu nữ xinh đẹp vui vẻ hoạt bát. Ở chung với nhau dưới một mái nhà,
làm sao có thể không xảy ra chuyện?
Ngàn đầu vạn mối, ý nghĩ hỗn loạn rối như tơ vò, giải thích sao cũng không
được. Nhìn khuôn mặt bi thảm điềm tĩnh, thần sắc bối rối kia của con
gái, trong lúc đó khuôn mặt đều khó có thể che giấu được sự quan tâm sâu sắc… Trong lòng đau đớn vô cùng, bà Tống cảm giác trái tim mình cũng
chùng xuống theo.
Lại là sự thật. Xem ra, cảm tình của hai đứa không phải một sớm một chiều,
rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, sao lại trở thành như thế? Họ làm cha làm
mẹ, lại hoàn toàn bị che mắt.
“Hai đứa, bắt đầu từ khi nào?” bà Tống nghe thấy chính mình đang hỏi, tiếng
nói đầy thê lương cùng thất vọng, “Tại sao không nói?”
Nói thế nào đây? Chuyện này…kêu cô làm sao mở miệng?
Tống Lăng Tâm cúi đầu, giống như đứa con đã phạm phải tội lỗi tày trời đứng
trước mặt người mà mình đã gọi mẹ nhiều năm qua, cô cắn môi, khuôn mặt
nhỏ nhắn trắng bệch, tay chân lạnh như băng, hoàn toàn không biết nên
trả lời thế nào.
Đứa con này, nâng niu chiều chuộng nhiều năm như vậy, thậm chí còn thương
yêu hơn cả con ruột, dù một chút ấm ức cũng chưa khiến cô chịu qua…Bây
giờ bị dọa đến mức này, trong đầu bà Tống cũng trống rỗng.
“Con về phòng trước đi, nếu không ba đi ra nhìn thấy, lại nổi nóng lên.” Tâm tư rối bời, bà Tống cũng không biết nên nói gì, phấy phẩy tay, mệt mỏi
nói. “Mọi người bình tĩnh lại một chút rồi nói sau.”
“Nhưng anh…” Mở to mắt hốt hoảng nhìn lên, Tống Lăng Tâm lo lắng liếc nhìn một cái đến cửa thư phòng đóng chặt.
“Về phòng đi.”
Chuyện đã xảy ra, cô tức khắc bị loại ra ngoài. Ba người nhà họ Tống đều không còn dáng vẻ thường ngày nữa, Tống Lăng Tâm như thấy thế giới bị hủy
diệt trong nháy mắt.
Lê bước trở về phòng, cô yên lặng ngồi trước bàn. Việc ngồi xuống này, thật là đúng lúc.
Tuy rằng đầy đủ mọi người ở nhà, nhưng lại yên tĩnh như chết. Không ai có
tâm trạng làm bất cứ chuyện gì, Tống Lăng Tâm ngay cả nghe điện thoại
cũng không tập trung, hoàn toàn không biết đối phương là ai, đang nói
cái gì.
“Này này, làm sao vậy, cậu hôm nay với cậu tối hôm qua cứ như hai người khác nhau ấy?” Đêm qua cô còn liên lạc với bạn, tên Trần Diệc Danh là học
sinh đến từ Đài Loan, trong điện thoại cảm thấy kinh ngạc. “Chuyện bọn
mình bàn bạc là chắc chắn chứ? Cậu không thể đối ý, mình hứa với người
ta rồi đó!”
Một lúc sau Tống Lăng Tâm mới kịp phản ứng lại. Đúng dịp cô tới trường
ngoại ngữ, thì quen biết được vài người bạn cũng là người Đài Loan, bạn
học đồng hương ở đại học, trong đó có Trần Diệc Danh.
Không giống Tống Lăng Tâm khiêm tốn im lặng, Trần Diệc Danh rất năng động,
tham gia vào các hoạt động. Lần này chính là hoạt động cần phiên dịch
viên tiếng Hoa, nhân lực không đủ, nên phải tìm bạn học cũ Tống Lăng Tâm giúp đỡ.
Cô
vốn dĩ không tham gia quá nhiều vào các hoạt động như vậy, nhưng gần đây Tống Khải ra nước ngoài thi đấu, hơn nữa ông bà Tống luôn cổ vũ cô ra
ngoài quen biết thêm vài người bạn, đi chơi nhiều một chút, cô mới đồng
ý.
“Ối, không đối ý mà…mình không sao.” Cô chậm chạp đáp lại.
“Không được, không được, cậu như vậy làm người ta rất lo lắng, này, có muốn ra ngoài không?” Trần Diệc Danh ở đầu dây bên kia mời sốt sắng, “Mình đưa
thể lệ hoạt động cho cậu, thuận tiện mời cậu ăn cơm luôn, người khách
sáo như cậu, ăn cơm của mình xong hẳn là chạy không thoát!”
“Nhà mình có chút việc…” Thốt ra câu nói đơn giản như vậy, lại làm cô đột nhiên rơi lệ.
Chắc là có liên quan đến ngôn ngữ. Nói chuyện với Trần Diệc Danh bằng tiếng
mẹ đẻ, mức độ thân thiết này, vào thời khắc này có thể đặc biệt tươi vui hơn.
“Có chuyện gì? Aizz, mặc kệ là chuyện gì, c