
ục đích bản thân đi tới đại thụ, gọi nha hoàn phân phó vài câu,
sau đó đi trở về, khẽ cười với người đàn ông trung niên thần sắc khẩn
trương: “Con đối với nàng có tốt không, người hỏi nàng sẽ biết.”
Cẩm Dạ hơi nghiêng đầu, nhanh chóng tiếp lời: “Cha, con vẫn chưa phải chịu
nửa phần ủy khuất…… Phu quân, phu quân đối với con tốt lắm.” Cẩn thận
nghĩ lại, quả thực Nghiêm Tử Trạm chưa từng có lúc bạc đãi nàng, ăn,
mặc, ở, đi lại, mọi thứ chu đáo.
“Thật sự?” Tô Khởi Vượng nháy nháy con mắt đậu xanh, nửa tin nửa ngờ như trước.
“Thật.” Hai người trăm miệng một lời, lập tức liếc nhau.
Cẩm Dạ cười lạnh, ngươi đúng là khoe khoang a.
Nghiêm Tử Trạm khinh miệt liếc mắt, khắp thiên hạ đều sắp biết bộ mặt thật của cô rồi, cha cô còn chẳng hay biết gì, dịu dàng thiện lương? Gặp quỷ đi
thôi……
Hai vợ chồng bắn tên trộm, ở trong mắt Tô Khởi Vượng, đó
là mắt đi mày lại liếc mắt đưa tình, hòn đá trong lòng ông rơi xuống
đất, lại lần nữa mặt mày hớn hở tiếp đón: “Con rể hiền, là cha trách lầm con –”
“Không sao, chỉ cần người hiểu là được, con đối với nương tử của con, xưa nay đều đặc biệt.” Nghiêm Tử Trạm kéo tiểu thê tử che ở trước người, đưa miệng đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Cẩm Dạ, nàng
nói có phải hay không?”
Cẩm Dạ cười miễn cưỡng: “Đương nhiên, phu quân đối với ta, cho tới bây giờ đều đặc biệt .” Đặc biệt cầm thú, đặc biệt vô sỉ.
Tô Khởi Vượng vui mừng gật đầu: “Các con đã ân ái như vậy, ta an tâm, nha
đầu Cẩm Dạ này từ nhỏ đã không có mẹ, khi đó có người trong lòng còn
không chịu nói với ta…… Trong lúc vô ý tín vật đính ước con đưa cho nó
rơi ra ngoài nó mới bằng lòng thừa nhận.”
Thảm.
Đây là lần đầu tiên sau khi phụ thân xuất hiện nàng có cảm giác tai vạ đến nơi……
Nếu tình huống cho phép, nàng thật sự rất muốn chạy trối chết, vì sao
lại như vậy, vì sao còn ở trước mặt đối phương nhắc tới việc này, nàng
gả vào Nghiêm phủ thuần túy do người khác tính kế, không phải lưỡng tình tương duyệt. Huống chi, tại thời điểm mấu chốt này đưa nhẫn ngọc ra,
tuyệt đối sẽ lôi ra chuyện cũ hai người gặp nhau trước kia.
Cẩm
Dạ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng nói: “Cha, thời gian không
còn sớm, con đưa người ra ngoài đi.” Nửa lôi nửa kéo vai phụ thân, nàng
gần như là chạy.
“A?” Tô Khởi Vượng không hiểu ra sao.
“Từ từ, tín vật đính ước?” Nghiêm Tử Trạm nhấc đôi chân dài, bước nhanh
vượt qua hai người, thản nhiên nói: “Con không rõ ý tứ của người, cái gì là tín vật đính ước?”
“Chính là chiếc nhẫn ngọc kia, di? Sao lại ở trên tay con rể, con cầm lại rồi sao?” Tô Khởi Vượng nháy mắt mấy
cái, theo dõi chiếc nhẫn xanh biết trên đầu ngón tay kia.
Nghiêm Tử Trạm dừng lại, có chút đăm chiêu buông mi mắt.
“Ai nha ai nha, trời sắp mưa, xong rồi.” Cẩm Dạ vừa lôi vừa túm, lúc này
người nào đó không còn ngăn trở nữa, nàng mới có thể thuận lợi đưa phụ
thân lên xe ngựa, khép lại màn xe, lại thấy áy náy, dịu dàng nói: “Cha,
hai ngày nữa con sẽ tới thăm người.”
Tô Khởi Vượng thổi râu trừng mắt: “Con vội vã đuổi cha trở về……”
“Không thể nào.” Cẩm Dạ cắn môi, cảm giác áy náy càng mãnh liệt.
“Ha ha, các con tân hôn yến, muốn ở cạnh nhau cũng là bình thường, năm đó
ta và mẹ con càng dính, đó mới gọi là một tấc không rời.” Tô Khởi Vượng
lắc đầu, nửa khắc sau lại đăm chiêu nói: “Có điều Cẩm Dạ này, cha còn
một tâm nguyện.”
“Sao ạ?”
“Sớm một chút sinh cho cha một đứa cháu để cha làm ông ngoại đi.”
“……”
Tiễn bước phụ thân, khi vào cửa đã không còn thấy bóng dáng Nghiêm Tử Trạm,
nàng đi hai bước về phía trong, vừa lúc gặp Diêu Thủ Nghĩa từ phòng ăn
bưng bát ngọc đi ra, ông cúi người: “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói ở thư phòng chờ người.”
Cẩm Dạ thở dài, bĩu môi nói: “Trên tay ông là cái gì?” Đừng bảo là cái gì đó ngọt người chết người không đền mạng.
“Bẩm thiếu phu nhân, là canh hoa sen.” Diêu Thủ Nghĩa cung kính nói: “Sau khi thiếu gia hạ triều luôn dùng món điểm tâm này.”
Quả thế, tên đàn ông thích ngọt như mạng này, thật đúng là…… Cẩm Dạ lắc
đầu, vươn tay nói: “Ta mang vào cho, đỡ cho ông lại đi một chuyến.”
“Này…… Cũng tốt, vậy làm phiền thiếu phu nhân.” Diêu Thủ Nghĩa gật đầu, nhẹ
nhàng thở phào một hơi, cũng tốt, mỗi lần thiếu gia cùng thiếu phu nhân
tranh phong mình gần như đều có mặt, quang cảnh kia thật sự gian nan,
lúc này tránh được thì nên tránh.
Đi vào phía trước thư phòng, cửa phòng khép hờ, Cẩm Dạ dùng một tay đẩy ra, đi thẳng vào.
Nghiêm Tử Trạm đã thay triều phục, quần áo xanh ngồi ở trước bàn, ngon tày dài loạt xoạt lật tấu chương, nghe được tiếng người vào, nhíu mày nói: “Cửa cũng không gõ?”
Cẩm Dạ nhún nhún vai: “Chẳng phải chàng bảo ta
tới sao, có chuyện gì thì nói thẳng đi.” Đang cầm canh hoa sen liền đặt
mông ngồi lên bàn học, nàng từ trên cao nhìn xuống gương mặt tuấn mỹ
kia, sau đó ở trước mặt hắn không chút hoang mang mở bát ngọc, mùi hương phác mũi nhanh chóng lan tràn.
Nghiêm Tử Trạm mím môi: “Đậy nắp lại.”
“Vì sao?” Cẩm Dạ cười sáng lạn: “Ta có lòng tốt giúp phu quân thổi nguội
canh, không tốt sao? Uống nóng quá không tốt cho thân thể.”
“Nàng thì biết cái