
chàng hết thảy tiền căn hậu quả, đương nhiên, chàng cũng rõ người mới là nhạc phụ của chàng, còn nói qua mấy ngày nữa sẽ đi bái phỏng người.”
Tô Khởi Vượng mừng rỡ: “Thật sự?”
Thật sự, có điều mới ở trong dự tính mà thôi…… Cẩm Dạ cười: “Vâng.”
“Vốn ta còn nghĩ tháng này sẽ từ quan về Dao Châu, xem ra trước mắt ta lại
luyến tiếc, vẫn nên ở lại kinh thành chờ ôm tôn tử mới được.” Tô Khởi
Vượng thỏa mãn cười meo mặt, tốt quá, mình cũng có thể chờ mong cuộc
sống đùa cháu ngậm kẹo lúc tuổi già.
“Sao cha lại có suy nghĩ này chứ! Đừng, trăm ngàn đừng rời khỏi nữ nhi.” Cẩm Dạ kinh hô, may mắn vừa rồi mình nói dối, nếu không có mấy lời an ủi này, không chừng thân nhân suy nhất sẽ nản lòng thoái chí về nhà.
Tô Khởi Vượng khoát tay: “Ai nha, chẳng phải chỉ là xúc động nhất thời thôi sao, về sau không đi nữa.”
Cẩm Dạ tinh tế hưởng thụ sự an nhàn giờ khắc này, tính toán người nào đó
nửa canh giờ nữa mới hạ triều, liền mỉm cười kéo tay phụ thân: “Cha, con đưa người đi dạo chung quanh.”
“Được.” Tô Khởi Vượng đứng lên,
theo bước chân con gái chậm rãi đi vào trong, thỉnh thoảng nhìn xung
quanh, cảm thán phủ đệ này xa hoa khác biệt. Đi tới khúc quanh hành lang thông vào nội đình, bỗng nhiên ông trông thấy bóng dáng xanh đen ở xa
xa, không khỏi vui vẻ: “Con gái ngoan, con xem, hắn đã trở lại!”
Cẩm Dạ theo tay ông nhìn qua, đợi đến khi phát hiện bóng người quen thuộc
kia, nháy mắt giật mình, xong rồi, sao lại trở về trước thời gian chứ……
Tô Khởi Vượng hoàn toàn không biết tâm tư con gái, thậm chí còn vẻ mặt thân thiện đi nhanh tiến lên: “Con rể hiền –”
Cẩm Dạ yên lặng quay đầu đi, không nói gì nhìn trời xanh.
Một tiếng con rể hiền này kêu lên cực kỳ triền miên, thanh âm du dương, bao hàm kích động
cùng nhiệt tình, nghe vào trong tai Cẩm Dạ, đều thấy sởn hết da lông,
càng chớ nói đến kẻ trời sanh tính tình lạnh nhạt như Nghiêm Tử Trạm.
Tránh đi bàn tay muốn bá lấy vai mình của đối phương, hắn nhanh chóng lui vài bước, sau đó quay đầu, lạnh lạnh nhìn bóng dáng màu trắng phía sau đang nhìn lên phía chân trời: “Ai đến giải thích cho ta, đây là thế nào?”
Cẩm Dạ chậm rãi quay đầu, đợi đến khi ánh mắt hai người chạm nhau, lại bất
đắc dĩ cười cười: “Đây là cha ta, hôm nay ông cố ý đến đây thăm ta.” Nói xong, nàng đi lên phía trước giữ chặt ống tay áo phụ thân, sợ ông không cẩn thận không khống chế được tay, người nào đó có tiếng khiết phích,
đến lúc đó liền khó hầu hạ .
Nghiêm Tử Trạm không mở miệng, thần
sắc lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì, híp đôi mắt đẹp, nhìn lướt qua
trên người Tô Khởi Vượng lại lần nữa liếc về phía Cẩm Dạ: “Cha nàng?”
Sao hắn không biết, nàng còn có người cha nữa, đúng là đã không sai
người tra rõ lai lịch của nàng, chỉ nghe nói là huyết thống lưu lạc bên
ngoài của Tống gia, sau nhận thức Tống Chính Thanh bị chính thức nhét
vào gia phả, ai ngờ được giờ phút này bỗng nhiên mình lại nhiều thêm một nhạc phụ……
“Con rể hiền, con chớ hoài nghi thân phận của ta, tuy rằng ngày ấy ta không tới hỉ yến của các con, nhưng chuyện này là có ẩn tình khác.” Tô Khởi Vượng ngửa cổ, bề bộn giải thích xong, cẩn thận
quan sát sắc mặt đối phương, lại thấy hơi cổ quái, tuy rằng người nam tử dung mạo so với trích tiên này tươi cười thản nhiên, lại làm cho người
ta có cảm giác áp bách mãnh liệt, nhất là dáng vẻ hắn nhìn Cẩm Dạ chằm
chằm giờ phút này, ánh mắt lợi hại, hình như còn mang theo chút hờn giận cùng dò xét.
Quay đầu nhìn con gái nhà mình một cái, cúi đầu vô
cùng nhẫn nhục chịu đựng dáng vẻ tiểu tức phụ, bỗng nhiên ông trở nên
hoài nghi, hay là con gái ở trong tướng phủ cũng không sung sướng như vẻ ngoài? Cẩm Dạ xưa nay dịu dàng thiện lương, sợ là ăn khổ cũng không
chịu nói, nhất là gặp được một phu quân khí thế bức người như vậy……
Nghĩ tới đây, lòng Tô Khởi Vượng co thắt lại, nhanh chóng kéo tay con gái,
cũng không cố kỵ Nghiêm Tử Trạm ở đây, trực tiếp thay đổi chủ đề: “Con
gái ngoan, con ở trong này sống có tốt không?”
Cẩm Dạ nguyên bản
còn đang buồn rầu muốn giải thích như thế nào cho người nào đó về nhạc
phụ từ trên trời rơi xuống, bỗng nhiên bị điểm danh, lập tức không kịp
phản ứng, mờ mịt ngẩng đầu: “Dạ?”
Nghiêm Tử Trạm tựa tiếu phi
tiếu nhếch mày, chen vào nói: “Ngụ ý của cha nàng, ước chừng đang muốn
hỏi nàng sau khi gả cho ta có phải chịu ủy khuất hay không.”
“Họ
Nghiêm, ngươi nói, có phải ngươi bắt nạt con gái của ta hay không?” Cũng không biết Tô Khởi Vượng mượn gan từ chỗ nào, phùng mặt, hùng hổ truy
vấn: “Cho dù Nghiêm gia là danh môn vọng tộc trong kinh thành, cũng
không thể ngược đãi con gái của ta, ngươi xem xem, khuôn mặt nó tái nhợt thân hình gầy yếu, ta nói cho ngươi……”
“Cha!” Cẩm Dạ nhanh chóng hô to ngăn lại. Nàng không dự đoán được, chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ
của cha nàng đã có thể bay xa như thế, ngay cả xưng hô cũng sửa lại, từ
con rể hiền biến thành họ Nghiêm, thái độ trước sau chuyển biến to lớn,
thật đúng làm hai người thắt lưỡi.
“Con không cần nói tốt cho
hắn.” Tô Khởi Vượng dũng cảm, thổi râu trừng mắt, Nghiêm Tử Trạm lại tự
theo m