
Tử Trạm vội vàng cởi triều phục ra,
để nha hoàn tùy ý lấy một bộ quần áo hàng ngày, trước mắt chiếc áo ngoài nguyệt sắc này xác thực bình thường, phía trên cũng không có một chút
hoa văn, mà hắn cũng như đang cố ý khiêm tốn, dùng để cài tóc cũng chỉ
là một cây trâm gỗ, bất đắc dĩ ở trong mắt Cẩm Dạ, còn có chút hương vị
giấu đầu hở đuôi.
Nếu muốn mộc mạc không để người ta chú ý, vậy
che mặt đi chẳng phải tốt lắm sao? Nàng căm giận nghĩ, không biết bất
tri bất giác mình dĩ nhiên bắt đầu ghen tị với một người đàn ông.
Tay Nghiêm Tử Trạm cầm quyển sách, tư thái băng sơn vạn năm không thay đổi, kiêu căng thanh cao khó có thể tới gần. Cẩm Dạ ngồi bên cạnh hắn, gần
như có thể cảm thấy hàn ý cuồn cuộn trên người đối phương không ngừng
ngấm vào xương cốt mình, không gian trong xe ngựa không coi là rộng rãi, hai người cách xa nhau cũng chỉ trong gang tấc.
Mỗi khi gặp phải mặt đường xóc nảy, Cẩm Dạ thường thường không tự giác lệch thân mình,
có khi không cẩn thận đụng tới quần áo người nào đó họ Nghiêm, hắn sẽ
cau mày, bắn trả một ánh mắt sắc lạnh như dao.
Vì thế, sau khi
chẳng hiểu sao bị trừng mắt mấy lần, cuối cùng nàng không nhịn được, dút khoát xoay người tức giận nói: “Thứ lỗi cho ta nói thẳng, nếu chàng
không muốn theo giúp ta lại mặt, nói thẳng là được, làm gì phải cố ép
chính mình.”
Nghiêm Tử Trạm cũng chẳng thèm nhìn nàng một cái, hoàn toàn coi như gió thổi bên tai, vươn ngón tay dài nhỏ lật sách loạt xoạt.
Cẩm Dạ hít sâu một hơi, một phen rút đi quyển sách trong tay hắn, cười đến
miễn cưỡng: “Phu quân, thiếp đang nói chuyện với chàng, sao chàng không
trả lời?”
Nghiêm Tử Trạm cũng chẳng giải thích với nàng, cánh tay dài chộp tới, định đoạt lại vật sở hữu của mình.
Cẩm Dạ thay bằng biểu tình bất hảo, ôm chặt cuốn sách vào trong ngực: “Ta
chán quá, phu quân không chịu nói chuyện, vậy ta chỉ có thể mượn sách
của phu quân đọc tạm một lát.” Từ khi quen biết tới nay, nàng thật sự
hiếm khi có thời điểm chiếm thượng phong, giờ phút này tận dụng thời cơ, mặc dù bị người ta nói ngây thơ, cũng không quan tâm được nhiều như vậy .
Mặt Nghiêm Tử Trạm có vẻ giận, nhưng lập tức lại không thể
phát tác, nàng biết võ, sức lực lại lớn hơn phụ nữ tầm thường rất nhiều, tất nhiên là không thể động thủ , đương nhiên, hắn cũng không định động thủ.
Đối phương vừa không châm chọc cũng không chủ động ra tay,
ngược lại làm cho Cẩm Dạ thấy kỳ quái, nhẫn nhục chịu đựng như thế thực
không giống Tể tướng đại nhân hô mưa gọi gió kia, nàng ngắm ngắm người
bên cạnh, thấy má phải hắn hơi hơi gồ lên, không khỏi lại nhìn thêm vài
lần.
Bỗng nhiên hoài nghi: “Chàng đang ăn cái gì?”
Nghiêm Tử Trạm dừng một chút, chậm rãi quay đầu đi.
Cẩm Dạ cảm thấy vớ vẩn: “Đường?”
“Bậy bạ.” Nghiêm Tử Trạm mơ hồ không rõ bác bỏ, sau đó nhanh chóng nuốt
xuống vật ngậm trong miệng, hờn giận nói: “Nàng muốn đọc sách, vậy thì
im lặng ngồi mà đọc, chớ làm phiền ta.” Nói xong, khóe môi lại nổi lên ý cười khinh miệt: “Lại nói, nàng đọc không hiểu sao?”
Cẩm Dạ cúi đầu, nhìn nhìn tên sách, kinh ngạc nói: “Chàng đọc binh pháp? Chẳng phải chàng là quan văn sao……”
Nghiêm Tử Trạm không kiên nhẫn: “Ai quy định quan văn thì không thể đọc binh
pháp, người xưa nói đàn bà tóc dài kiến thức ngắn, nàng chẳng qua cũng
chỉ như thế.”
Thật là độc miệng.
Cẩm Dạ tức giận đến mức mày liễu dựng thẳng: “Chàng!”
Nghiêm Tử Trạm bĩu bĩu môi, mở lòng bàn tay: “Đưa ta.”
Cẩm Dạ dùng sức ấn sách vào lòng bàn tay hắn, sau đó tiến đến gần cười lạnh nói: “Phu quân đại nhân đừng quên, thiếp thân cũng có một vật tùy thân ở chỗ chàng, không biết khi nào có thể lấy lại.”
[vật tùy thân: vật lúc nào cũng mang theo bên mình'>
Vật tùy thân? Nghiêm Tử Trạm giật mình, sau một lúc lâu lại không dấu vết
rớt ra khoảng cách giữa hai người, xì một tiếng: “Bịa đặt.”
“Khóa trường mệnh của ta đâu.” Cẩm Dạ cắn răng: “Chớ không phải là quý nhân
chàng hay quên, mau chóng đưa ta.” Bộ mặt thật của nàng đã sớm bị hắn
biết được, tất nhiên không cần tiếp tục giả vờ làm cô gái nhỏ dịu dàng
khả ái nữa, mau mau đoạt lại quyền chủ động mới là chính đạo.
Nghiêm Tử Trạm lạnh lạnh đáp lại một câu: “Vậy nhẫn ngọc của ta lại ở nơi nào?”
“Nhẫn ngọc của chàng ở……” Ba chữ “Cửu Vương gia” kia như thế nào cũng không
thể nói ra miệng, Cẩm Dạ cứng người, có vẻ hắn không biết tin mình bị
Trì Nguyệt Hằng lợi dụng, như vậy lúc này nhắc tới Cửu Vương gia, sẽ làm hắn hoài nghi, nghĩ nghĩ chỉ đành từ bỏ, ngược lại phẫn nộ nói: “Ta
đánh mất rồi.”
Nghe vậy Nghiêm Tử Trạm không giận phản cười: “Ta
cũng biết đã mất, đợi đến khi nàng tìm được nhẫn ngọc, vậy khóa trường
mệnh kia cũng sẽ lại thấy ánh mặt trời.”
Vô sỉ, đường đường là Tể tướng cư nhiên vô lại như vậy.
Cẩm Dạ khó thở, kéo tay áo hắn cao giọng: “Chàng có biết nó có ý nghĩa thế
nào với ta không, sao có thể nói ra lời nói không có trách nhiệm như
thế!”
“Ta không biết, ta cũng không muốn biết.” Nghiêm Tử Trạm
thu hồi ý cười: “Ta chỉ biết, cô gái quất ta mười hai roi, đánh ta một
bạt tai, lại cộng thêm ba chỗ kiếm thương, ta nhất