
Cả người cô chỉ có
thể nằm trên thớt, cô là cá thịt, mặc anh ăn. . . . . . Cuối cùng khi loáng
thoáng tỉnh lại đã là hoàng hôn, mở mắt ra thấy anh hai còn yên tỉnh ngủ ở bên
cạnh cô, tay để ở eo cô vẫn không nhúc nhích, kiên đĩnh nóng bỏng vẫn như cũ vững
vàng trú đóng ở trong mật huyệt ươn ướt dịu dàng của cô. Thấy cô tỉnh lại, lại
bắt đầu từ từ cứng rắn thũng trướng, từ từ luật động, rong ruỗi thật nhanh, chất
lỏng vẩy ra, liên tiếp đạt cao triều. . . . .
Ai ai,
không muốn nha, cô vỗ vỗ khuôn mặt nở nụ cười đỏ bừng. Những tình tiết mắc cỡ
này còn nhớ tới làm gì a, cô nên nghĩ chính là cậu nhỏ Tần Nhật Sơ của cô ——
người vì cô không màng đến an toàn sinh mạng liều chết lên núi. Ngày hôm qua
khi chân chính tỉnh lại, màn đêm đã phủ xuống, mà cô cũng ở trong lời nhu tình
đường mật cùng thế công cuồng dã dưới thân thể của anh hai đã sớm đem chuyện Tần
Nhật Sơ bị thương quăng ra ngoài chín tầng mây. Lúc sáng nay Dương Chi Hồng giống
như lơ đãng nhắc nhở, cô mới nhớ tới trên thế giới còn có một người vì cô bây
giờ còn nằm ở trên giường không thể động đậy.
Trong
lòng vạn phần xấu hổ, hết sức khẩn cấp chạy đến phòng bếp đem một nồi canh thịt
dê mỹ vị múc ra một tô đầy, đi tới trước cửa phòng rồi nhưng lại không có dũng
khí gõ cửa .
"Kẹo
bông, em đang làm gì ở đây vậy ?" Lăng Thịnh đột nhiên từ phía sau xông
ra, bàn tay vỗ mạnh xuống vai của cô.
Cô bị
kinh sợ, đôi tay mềm nhũn, mắt thấy một tô canh tràn đầy sắp nghiêng đổ xuống,
Lăng Thịnh lanh tay lẹ mắt đỡ lấy, tô canh vững vàng rơi vào trong tay của anh
ta .
Còn chưa
hoàn hồn, cô cả giận nói: "Anh làm gì đấy? Hả Lăng Thịnh?"
Lăng Thịnh
ngửi tô canh trong tay cô, cười hì hì nói: "Cái gì vậy? Thơm như vậy, để
cho anh nếm thử một chút. . . . . ."
"Đi.
. . . . ." Cô đánh rơi bàn tay đang lén lút mò tới tô canh, "Anh cũng
không sợ bỏng chết sao!"
Nhận lấy
tô canh trong tay Lăng Thịnh, xác định không có rơi vãi ra một giọt mới yên
lòng, trước mặt hồ ly tham ăn nói: "Không cần nghĩ tới nó nữa, đây là cho
cậu nhỏ, anh ấy bị thương, cần bổ máu."
Lăng Thịnh
đáng thương ôm lấy trái tim, "Anh cũng bị thương vậy, hơn nữa còn thật là
nghiêm trọng . . . . . ."
Cô tức
giận liếc mắt nhìn người đàn ông bộ dạng giả yếu ớt trước mặt, không nhịn được,
"Tránh ra, thả cho em đi vào."
Lăng Thịnh
cợt nhả, nhìn chằm chằm tô canh kia, vẫn không chịu tránh đường.
Đang lúc
hai người tranh chấp rối rắm với nhau, cửa mở ra, Tần Nhật Sơ chống gậy đứng ở
cửa hỏi, "Xảy ra chuyện gì, Miên Miên?"
Không biết
có phải là cô gặp ảo giác hay không, mới một ngày không thấy mà cô lại có cảm
giác anh ta toát ra không ít chán chường cùng tang thương, cả người biểu hiện
như một người bệnh yếu ớt đến tái nhợt.
Trong
lòng đau xót, cô đưa tô canh lên, "Cậu nhỏ, canh thịt dê bổ máu a."
Tần Nhật
Sơ nhàn nhạt nhìn cô một cái, dịu dàng cười một tiếng, "Vào đi, bên ngoài
khí trời rất lạnh." Quay đầu liếc nhìn Lăng Thịnh đang ngây người bên
ngoài , "Lăng thiếu gia, muốn vào cùng sao?"
Lực chú
ý của Lăng Thịnh chỉ đặt ở tô canh thịt dê mỹ vị kia, mắt thấy thức ăn ngon
đang đi tới một chỗ khác, thân thể không chút khách khí chen lấn đi vào theo.
Ba người
vào trong phòng, nhất thời im lặng cùng yên tĩnh. Lăng Thịnh đã sớm không khách
khí múc canh thịt dê, xì xụp ăn, cô cùng Tần Nhật Sơ ngồi chiếm cứ một đầu giường,
lúng túng nhìn nhau.
Trầm mặc
một hồi lâu, cô đứng dậy, ân cần múc một chén canh thịt dê, đặt ở trước mặt Tần
Nhật Sơ, "Cậu nhỏ, anh vẫn tốt đó chứ?"
Tần Nhật
Sơ gật đầu một cái, cười nói: "Tạm được, chính là cử động không tiện, có
chút không quen mà thôi."
Nghe vậy,
trái tim nhỏ của cô, lại bắt đầu ừng ực ừng ực toát ra những quả bóng nhỏ tự
trách, tâm căng thẳng, lời nói sẽ không để ý bật thốt lên, "Cậu nhỏ, em về
sau tới đây đỡ anh."
Do ảnh
hưởng ảo não vừa rồi nên cô tự giác nói chuyện không thông qua đại não, ngẩng đầu
liền nhìn thấy mặt Tần Nhật Sơ cảm động, không dám tin nhìn cô, "Thật sao?
Miên Miên, em sẽ ở cùng với anh sao?"
Sau đó mặt
nghi ngờ, "Nhưng là, anh hai em có thể hay không. . . . . ."
"Sẽ
không." miệng cô cứng rắn, "Chuyện này cũng không liên quan đến anh ấy.
. . . . ."
"Phốc.
. . . . ." Lăng Thịnh ở bên cạnh không nể mặt phun ra một hớp canh đặc,
"Kẹo bông, nhóc con em cẩn thận kẻo tối nay trở về phòng rồi không xuống
giường được."
Nói
xong, khuôn mặt cô đỏ lên, sắc mặt Tần Nhật Sơ càng thêm trắng bệch.
"Cái
gì, không xuống giường được à?" Dương Chi Hồng người chưa tới thanh âm đã
tới trước, "Lăng thiếu gia, anh nói người nào không xuống giường được
à?"
Lăng Thịnh
vui sướng hài lòng vỗ vỗ tay, bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn. "Cọc gỗ,
có người nói muốn trắng đêm ở cùng với Đại Tình Thánh của chúng ta đây?"
Cô vừa
nhìn, anh hai đi theo sau Dương Chi Hồng, cũng chậm rì rì bước vào cửa.
Chỉ thấy
thần sắc anh hai không thay đổi, chẳng qua là đi thẳng tới trước mặt Tần Nhật
Sơ, "Tần tiểu đệ, cậu không sao chớ?"
Sắc mặt
Tần Nhật Sơ ngưng tụ, ngay sau đó giống như không có chuyện gì cười