
như tên trộm gian trá của anh ta lúc này.
Mặt cô đỏ lên, không biết đáp lại như thế
nào, đúng lúc anh hai cướp đi điện thoại, "Biết rồi, còn không thức thời
cúp điện thoại!" Không đợi Lăng Thịnh trả lời, trực tiếp cắt ngang điện
thoại, có khác lần trước một chút là lần này ngay cả dây điện thoại anh hai
cũng rút ra hết.
Thở dài một hơi, anh hai đe dọa nhìn cô,
"Rốt cuộc không còn ai quấy rầy nữa."
Cô nằm ở trên người anh hai âm thầm thở
dốc, dịu dàng nói: "Anh hai, em đói bụng." Mới trở về liền làm chuyện
tổn hao thể lực như vậy, thần tiên cũng chịu không nổi.
Anh hai khẽ vuốt ve bụng nhỏ của cô, cười
đến tà mị, "Nơi này, không phải rất no rồi sao?" Nói xong còn cố ý vuốt
một cái kiên đĩnh nóng bỏng kia .
Nhất thời, cô run rẩy liên tiếp, xuân
triều mãnh liệt, nắm vai anh hai thét lên thật chói tai, "A. . . . . . Anh
hai. . . . . . Đừng. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ."
Nghe tiếng cô, tròng mắt đen của anh bổng
chốc thâm thúy thêm vài phần, đỡ eo nhỏ của cô, làm cho cả người thuận thế té ở
trên ghế sa lon, sau đó giơ cao cái chân trắng nõn mềm mại kia mà ra sức va chạm.
"A. . . . . ." cô ưm ngâm nga,
thở dốc không ngừng, chỉ có thể mặc cho anh hai cường thế hung mãnh đem cô lên
trên đám mây hư vô chìm nổi trôi giạt, leo lên trên chín tầng mây, cũng quên
mình vừa kêu vang đói bụng.
. . . . . . Hô, mệt quá.
Cảnh cáo
Trong thư phòng, một mảnh tĩnh mịch, bên
trong mơ hồ còn kèm theo chút khí tức sau cuộc mây mưa, hương vị này làm cho
người ta phải đỏ mặt.
Kiều Hỷ ngẩng đầu quan sát người đàn ông
bình thản toát ra thần thái lười biếng trước mắt, tâm không khỏi run lên, quả
nhiên, quả nhiên trong lòng cô có bóng dáng của hắn, dù biết rất rõ ràng đây là
điều không nên. Cô không phải là không biết ban đầu khi hắn, nói ra nguyên nhân
đề nghị hợp tác, dĩ nhiên cô cũng biết người đàn ông ngạo nghễ này tuy đã từng
thưởng thức qua bao hoa thơm cỏ lạ trong thiên hạ, nhưng lại độc cưng chìu một
người duy nhất, rõ ràng ở sâu trong nội tâm thỉnh thoảng đã vang tiếng cảnh cáo
cô không cần ham muốn sự ấm áp của người đàn ông trước mặt này, nhưng là. . . .
. . Nhưng bản thân cuối cùng vẫn cứ ngu ngơ mà bước lên con đường tình mờ mịt
không có điểm dừng này .
Chỉ có thể nói khi yêu người đàn ông
này, tiếp xúc với hắn chỉ là kế hoạch dự liệu của cô, nhưng không ngờ lại sa
vào tình yêu.
Cô cũng không thể không thừa nhận, cô
thích người đàn ông này có một phần nguyên nhân đến từ gia đình giàu có của hắn
cùng với nguyên do người đàn ông này trên thương trường tác phong rất cường thế.
Nhưng giữa sự giàu có, chính là mấy phần tình cảm chân chính không mang theo tư
lợi.
Bữa tiệc đính hôn ấy, nhìn thấy cô em
gái hắn thương yêu thương tâm rời đi, người đàn ông này chỉ nắm chặt hai quả đấm,
cũng không có đuổi theo. Một khắc kia, cô chợt phát hiện, người đàn ông này
không phải là đã yêu em gái mình chứ. Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên muốn biết,
người đàn ông tuyệt tình lãnh khốc như vậy, khi chân chính yêu một người con
gái, bất kể phải trả giá cao như thế nào cũng sẽ vẫn yêu cô ấy đến si mê cuồng
dại. Trong khoảnh khắc đó, cô biết cô đã động lòng đối với người đàn ông vô tâm
trước mặt này.
Một năm này, khi cô ở bên cạnh hắn, hắn
không bao giờ cho phép cô ngủ lại bên cạnh. Đang lúc cô cho rằng người đàn ông
trước mắt này có hơi chút thậm chí là đã yêu thương mến mộ cô, thì người đàn
ông này lại biến mất
Một tháng sau, hắn trở lại, trong ngực
ôm cô em gái mà hắn sủng ái, trong mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy em gái đáng
yêu của hắn, thậm chí ở trước mặt cô không chút kiêng kỵ nào mà ôm hôn cô gái
kia.
Rõ ràng ban đầu là tuyệt tình đuổi cô bé
kia đi, rõ ràng hắn chỉ là nhất thời mê luyến thân thể non nớt của cô gái ấy,
rõ ràng ban đầu là hắn bất chấp tất cả trợ giúp cô. . . . . . Chẳng lẽ tất cả
cũng chỉ là gặp dịp thì chơi sao, chẳng lẽ không phải hắn chỉ giả vờ quan tâm
cô gái mập mạp này chỉ để cô chú ý hắn sao . . . . . . (. . . . . . cô gái này
thật tự kỉ. . . . . . Quyết định chỉnh cho chết . . . . . )
Nhưng là, cô gái kia có tài đức gì, cái
gì cũng không biết, cái gì cũng không thể cho hắn, một bộ dạng ngu si đần độn,
tại sao lại lấy được ngàn phần sủng ái của hắn, cùng tất cả thương yêu.
Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . .
"Tại sao cô còn ở lại chỗ này vậy?"
Suy nghĩ của Kiều Hỷ bị lời nói của Diệp Hiên Viên đột nhiên cắt đứt.
Kiều Hỷ cười cười, "Em không ở nơi
này thì ở nơi nào a ? Em không phải là vị hôn thê của anh sao?"
"Vị hôn thê?" Diệp Hiên Viên
cười nhạo một tiếng, "Kiều Đại tiểu thư có phải đã quên hay không, chúng
ta chẳng qua là quan hệ hợp tác trên phương diện làm ăn, cái danh xưng vị hôn
thê này chẳng qua cũng chỉ là một đề nghị hợp tác tạm thời mà thôi. Hiện tại cô
đã nắm giữ Kiều thị rồi, trên căn bản Kiều phu nhân cùng em trai cô cũng đã
không còn là sự uy hiếp, sự hợp tác của chúng ta cũng đã đến lúc kết thúc rồi,
thế nào, Kiều Đại tiểu thư còn lưu luyến đối với cái trò chơi này mà không muốn
chấm dứt sao?"
Kiều Hỷ không chút