
ô
ấy có thể không đi theo tớ đến đây an ủi cậu sao?" Lăng Thịnh bĩu môi,
gương mặt tỏ rõ sự ghen tỵ.
Thật lâu sau.
Diệp Hiên Viên mới
mở miệng, "Về sau, không cho cô ấy thức đêm nữa."
Trả lời hắn chỉ là
một tiếng hừ lạnh khó chịu .
"Đúng rồi, Kiều
Hỷ bây giờ thế nào rồi ?" Diệp Hiên Viên lau tay sạch sẽ, giống như vô
tình mà hỏi.
Vừa nhắc tới tên tuổi
của người phụ nữ này, tinh thần Lăng Thịnh lập tức tỉnh táo hẳn lên, "Tớ
chưa bao giờ thấy qua người phụ nữ nào có sức sống mãnh liệt ngoan cường cùng
dâm đãng đến như vậy, quả thật là phụ nữ có thai đều như lang như hổ sao? Liên
tiếp chiến đấu hết ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, tinh lực thật tràn đầy làm
cho người ta khâm phục nha! Đúng rồi, bởi vì để chăm sóc phụ nữ có thai là cô
ta, tớ có cho cô ta một chút ưu đãi ——nếu không đã để cho Đại Hắc Nhị Hắc của
nhà chúng ta ra sân luôn rồi, nếu mà như vậy. . . . . . Ha ha. . . . . ."
Lăng Thịnh tà khí cười một tiếng, "Máu tươi ba thước lụa trắng, liên tiếp
chiến đấu bảy ngày không nghỉ. . . . . ."
Nghe vậy, Diệp Hiên
Viên hài lòng cười một tiếng, "Còn tên tiểu tử kiều Chấn Vũ kia thì sao
?"
"Ha ha. . . .
. . Tiểu tử kia so tưởng tượng của chúng còn tuyệt hơn nhiều, người đàn ông đầu
tiên thượng Kiều Hỷ chính là hắn, hơn nữa, không ngờ vô tình lấy được một tin tức
tốt!"
Tiến tới bên tai Diệp
Hiên Viên, Lăng Thịnh từ từ nói ra cái tin tức tốt kinh thiên động địa này.
"Nguyên lai là
hắn." Diệp Hiên Viên nhếch mi cười một tiếng, "Nói như vậy, đứa bé
kia là ***** sản vật?"
"Đúng vậy
nha." Lăng Thịnh cười duyên nói: "Tiểu tử Kiều Chấn Vũ kia sắc tâm chết
không bỏ được, đem chủ ý đánh tới cả chị ruột của mình luôn, thừa dịp trong một
tháng kia vào cái đêm gió lớn liền đem Kiều Hỷ ăn luôn. Cái người phụ nữ Kiều Hỷ
kia chỉ sợ là cho tới bây giờ vẫn cho khối thịt trong bụng kia chính là sản phẩm
của một tên ngưu lang ở quầy rượu nào đấy. Tớ cũng thật tò mò, nếu như Kiều Hỷ
biết rõ chân tướng sẽ có vẻ mặt gì, không nói đến chuyện tự nhiên có con với
người mà mình ghét nhất, hơn nữa còn là sản phẩm loạn luân, ha ha. . . . .
."
"Đợi chút. . .
. . ." Diệp Hiên Viên cau mày, "Chị em loạn luân sao?"
Lăng Thịnh nhướng
mi, một bộ dạng biểu tình ‘nếu như vậy thì sao’ .
Hồi lâu sau, Diệp
Hiên Viên mới nhẹ nhàng bật cười, hướng về phía Lăng Thịnh nói: "Tớ muốn đứa
bé đó !"
Lăng thịnh kinh
hãi, "Cậu điên rồi á! Cậu có phải muốn điên rồi không!"
Diệp Hiên Viên lắc
đầu một cái, mặt đầy ẩn ý mà nói: "Tớ thấy thật tò mò, đứa bé do loạn luân
sinh ra sẽ có bao nhiêu tỷ lệ dị dạng! Đúng rồi. . . . . . Hai anh em Triệu
Minh cùng Triệu Dong hiện tại thế nào rồi ?"
Lăng Thịnh có chút
không hiểu vì đối phương nhanh chóng chuyển đề tài, "Ờ a, mất trí nhớ, một
người bị luân phiên cưỡng hiếp còn người kia thì tàn phế . . . . . ."
"Tớ cũng muốn
đám con của bọn chúng!" Diệp Hiên Viên bình tĩnh nói bâng quơ như có như
không.
"Cậu. . . . .
. Đầu gỗ, đến cùng là cậu muốn làm cái gì?" Lăng Thịnh trăm mối nghi ngờ vẫn
không có cách giải.
Diệp Hiên Viên gạt
gạt sợi tóc rũ xuống trên trán, quỷ dị cười một tiếng, "Tớ muốn biết đứa
con của chị em cùng anh em loạn luân sinh ra có tỷ lệ dị dạng là bao
nhiêu!"
Đột nhiên, trong đầu
Lăng Thịnh linh quang hiện ra, "Cậu. . . . . . Đầu gỗ. . . . . . Không phải
là cậu muốn có con với kẹo bông chứ?"
Diệp Hiên Viên nhếch
miệng, "Không phải là muốn có con với cô ấy, thành thật mà nói cho tới bây
giờ tớ cũng không nghĩ tới muốn có con, từ lúc tớ quyết định muốn em gái của
mình trở đi, cũng đã không có tư cách làm cha, nhưng mà tớ không muốn cũng
không đại biểu Miên Miên cô ấy cũng sẽ không muốn, bất kể nói thế nào đi nữa,
Miên Miên cũng là một phụ nữ, thứ phụ nữ nên có, tớ đều sẽ nhất nhất cho cô ấy.
Bao gồm cả tâm tâm niệm niệm muốn có con của cô ấy!"
"Cậu điên ư. .
. . . ." Lăng Thịnh từ trên ghế salon nhảy lên, "Cậu cũng đã biết
chuyện các người là anh em ruột, nếu sinh con rất có thể sẽ không được bình thường!"
"Không phải
nói chỉ là có thể thôi sao? Chúng ta cứ dùng anh em Triệu gia làm một chút thí
nghiệm xem, nhìn xem đến lần mang thai thứ mấy thì thai nhi sẽ được bình thường!"
"Cậu đúng là kẻ
điên. . . . . . Cậu thật sự là kẻ điên. . . . . ." Lăng Thịnh lảo đảo
nghiêng ngã thối lui đến trên ghế sa lon, thật lâu sau tinh thần vẫn không thể
hồi phục lại, chỉ dùng chút sức lực mà không ngừng lẩm bẩm: "Kẻ điên. . .
. . . Kẻ điên. . . . . ."
Diệp Hiên Viên đối
với cái mặt như kẻ mất hồn của bạn tốt không thèm để ý chút nào, chỉ nhẹ nhàng
ngồi vào kế bên Lăng Thịnh, nói thật nhỏ: "Rất nhiều năm trước, tớ cũng đã
trở nên điên cuồng rồi !"
Thanh âm Diệp Hiên
Viên đê mê và mị hoặc, tựa như đang lầm bầm lầu bầu cũng vừa tựa như đang trả lời
tất cả nghi ngờ cùng bất an của Lăng Thịnh .
Bên trong phòng là
một màu âm u bao trùm, trong đó còn có một người phụ nữ quần áo không chỉnh tề
lẳng lặng tựa vào góc tường, tay chân xụi lơ. Đôi mắt vô hồn mở to tràn đầy vô
tội mờ mịt, trên khuôn mặt còn dính một chút tinh trùng trơn bón