
nho nhỏ này mà có thể đem tôi đánh ngã à, tôi
cho anh biết, không có cửa đâu, Kiều Hỷ tôi từ nhỏ đến lớn vật mà tôi muốn
không có gì là không đạt được!"
Diệp Hiên Viên khẽ
cười một tiếng, mười phần rõ ràng là giễu cợt, "Nếu như, tôi là một ngoại
lệ thì sao?"
"Hừ!" Sau
khi gầm thét phát tiết, kiều Hỷ lại khôi phục tỉnh táo cùng khôn khéo như bình
thường, "Trừ phi anh không muốn lấy những hình ảnh kia nữa. Tôi nói cho anh
biết, anh vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời đối với tôi thật tốt đi, có khi tôi sẽ
hảo hảo mà suy nghĩ một chút đem tất cả ghi chép xuân ý cả đêm bảy lần trả lại
cho anh." (sao mà ghét cái anh này thế lăng nhăng quá đi)
Diệp Hiên Viên sắc
mặt ngưng tụ, ngay sau đó cười lên, "Cô cho rằng tôi sẽ quan tâm ?"
Kiều Hỷ vuốt vuốt
lông mày, có chút ác ý dựa tới, "Được phép Diệp đại tổng tài của chúng ta
không quan tâm cảnh xuân lộ hết ra bên ngoài, nhưng mà cô em gái đơn thuần của
chúng ta cũng không thể thản nhiên cùng bình tĩnh được như vậy nha."
Diệp Hiên Viên
không nói gì, chẳng qua là nhìn thật sâu người phụ nữ mặt mũi mỹ lệ nhưng lại
có vẻ hơi dữ tợn trước mắt một cái, sau đó cũng không quay đầu lại sãi bước đạp
cửa đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau,
bên trong nhà vang lên một mảnh huyên náo những âm thanh hỗn loạn của đồ vật
rơi xuống đất.
"Diệp Hiên
Viên, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tôi sẽ không!" Cô gái cất tiêng kêu gào
thê lương .
Lăng Thịnh lái xe
mang cô tới một khách sạn tráng lệ trong thành phố. Đỗ xe xong, Lăng Thịnh kéo
cô đi thẳng lên tầng mười sáu.
"Kẹo bông, em ở
chỗ này chờ anh. Anh đi một chút sẽ về." Sau khi Lăng Thịnh thông báo
xong, liền để cô một mình trong cái phòng rộng lớn hoa lệ này .
Cô thật không biết
rốt cuộc Lăng Thịnh muốn dẫn cô tới đây để làm gì nữa, cũng không biết chuyện tốt
mà hắn nói rốt cuộc sẽ mang tới ngạc nhiên lớn nào cho cô nữa đây. Ở trong
phòng nhàm chán không có việc gì làm, cô bước chậm đến gian phòng hào hoa có cửa
sổ dài sát đất bên cạnh.
Liếc nhìn bên ngoài
một chút, thật là một bức tranh về đêm xinh đẹp. Mọi cảnh vật xung quanh dưới
ánh đèn nêông phát sáng rạng rỡ dưới bóng đêm tối tăm, lóe lên những ánh sáng rực
rỡ đầy hoa lệ. Coi như là vào ngày thường phố xá sầm uất có vẻ lạnh lùng trang
nghiêm thì giờ đây, những tòa nhà cao vút ấy cũng đột nhiên trở nên cực kỳ nhu
hòa mềm mại.
Cô vịn rèm cửa sổ,
thỏa mãn thở dài. Có thể nguyên nhân là do cô từ nhỏ đã ở trên chân núi mà lớn
lên, nên đối với cảnh đêm rực rỡ của thành phố thấy hết sức mới lạ và cực kì
thích thú. Dù sao đi nữa, người từ nhỏ cũng lớn lên ở một nơi tĩnh lặng như vậy
sẽ thấy rất tò mò về sự náo nhiệt ồn ào của thành phố cũng là lẽ thường mà
thôi.
"Chi ——"
cửa bị người khác mở ra, nhưng mà cô cũng không quay đầu lại xem, bởi vì dám trắng
trợn mở cửa phòng này mà không cần gõ cũng chỉ có Lăng Thịnh, cái người như Hoa
Hồ Điệp uốn éo kia thôi.
Cô vẫn tựa vào cửa
sổ phía trước, tiếp tục thưởng thức những thứ xinh đẹp đầy màu sắc rực rỡ như
ánh sao kia. Sau đó nghe tiếng cửa "Bùm ——" một tiếng đóng lại, tiếng
bước chân của người vừa tới nhẹ nhàng vang lên ở sau lưng cô.
"Anh Lăng Thịnh,
là anh sao?"
Người vừa tới không
trả lời, chỉ có một cổ hơi thở nóng rực từ từ tiến tới cô ngày càng gần.
Lăng Thịnh cái người
này, rất thích giả vờ thần bí nha. Cô lắc đầu một cái, cười xoay người sang chỗ
khác.
Không ngờ, chỉ là mới
liếc nhìn, nụ cười của cô liền cứng lại, ngẩn người ngay tại chỗ.
Mười giây sau, cô
hét lên một tiếng, bổ nhào về phía trước, "Anh hai ——"
Cô như chim con thấy
mẹ vội lao vào trong ngực anh hai, vui mừng ngẩng đầu kêu lên: "Anh hai,
sao anh lại ở chỗ này?"
Anh hai không nói
gì, chỉ mãnh lực giữ lấy, nắm giữ khuôn mặt của cô, những nụ hôn nóng bỏng như
như mưa to rơi xuống, tay khác cũng không chậm trễ bắt đầu cởi quần áo trên
người cô.
Cô thở dốc, cô giãy
giụa, cô ưm, "Anh hai. . . . . . Đừng. . . . . ." Nào có ai vừa đến
liền không nói hai lời trực tiếp nhào lên như vậy, quá cái gì kia rồi.
Anh hai áp chế hai
cánh tay đang giãy giụa của cô, làm như mắt điếc tai ngơ bắt đầu đem nụ hôn
nóng bỏng từ trên gương mặt lan tràn đến cái cỗ trắng nõn, cũng từ từ dùng lực
đạo ở bộ ngực mềm mại đầy đặn. . . . . .
Cả người cô mềm
nhũn, như muốn ngã nhào. Anh hai tay mắt lanh lẹ vịn eo nhỏ của cô, bàn tay thuận
thế nhắc tới, ôm cô tới trước ngực, sau đó trực tiếp đi về phía giường lớn bên
trong căn phòng xa hoa, không cần nói anh ấy muốn gì người ta nhìn vào cũng đủ
hiểu rõ lòng dạ Tư Mã Chiêu của anh rồi.
Thật lâu sau, anh
hai mới ngừng lại động tác tà mị, nằm ở bên cổ cô nhẹ nhàng thổi khí nóng, "Qủa
bóng nhỏ. . . . . . Anh rất nhớ em. . . . . ."
Cô ngẩn ra, dừng lại
mọi động tác. Thanh âm của anh không hề giống với thanh âm réo rắc đầu độc lòng
người như Tần Nhật Sơ, nhưng lại rõ ràng mang theo một cỗ lực lượng kỳ dị xuyên
thấu lòng người. Cô giơ tay lên, sờ lên đường nét gương mặt tuấn tú ngũ quan rõ
ràng của anh hai, lẩm bẩm ra tiếng: "Anh hai, anh ốm đi nhiều rồi."
Anh hai nghe vậy,
cười