
i gì?" Cô buộc lại tạp dề, hỏi người đàn
ông yêu mị đang ngồi bên cạnh bàn ăn nghĩ đến món ăn mà nuốt hết nước miếng.
Con ngươi Lăng Thịnh
đảo nhanh một vòng, "Bánh trôi đậu đỏ được chứ?"
"Bánh trôi đậu
đỏ hả?" Cô xoa xoa tay, "Sẽ hơi lâu một chút nha."
Lăng Thịnh không
thèm để ý khoát khoát tay, "Không có sao cả anh có thời gian, nhưng bây giờ
em cũng tranh thủ làm sớm đi."
Nếu lão đại đã nói
như vậy, cô cũng không quan tâm nữa. Trực tiếp từ trong tủ lạnh lấy ra nhân
bánh đậu đỏ, lại lấy ra một túi bánh trôi, bắt đầu vì bữa ăn khuya tối nay mà
phấn đấu.
Một giờ sau, một nồi
bánh trôi đậu đỏ nóng hổi đã được bưng lên bàn. Cô lấy ra cái chén nhỏ, múc một
chén cho lăng thịnh, đẩy tới trước mặt hắn.
"Ăn ngon không
?" Cô hỏi người đàn ông trước mặt.
Lăng Thịnh thỏa mãn
thở một hơi, khoa trương liếm môi một cái, "Mỹ vị nhân gian."
Cô bật cười, đưa
tay lấy cái chén rỗng của Lăng Thịnh múc thêm một chén bánh trôi nữa, "Thấy
ngon thì ăn nhiều nữa đi."
Cách gần nửa ngày,
Lăng Thịnh đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như vô tình nói: "Kẹo bông, hiện
tại anh cảm thấy Diệp đầu gỗ thật là hạnh phúc, mỗi ngày có thể ăn nhiều món
ngon như vậy ."
Cô đỏ bừng cả mặt,
"Má Lâm làm ngon hơn em nhiều."
Cô nói không sai,
tay nghề của má Lâm là trải qua rất nhiều năm rèn luyện, so với một người tay
ngang như cô thì lợi hại hơn gấp trăm ngàn lần. Chỉ là lúc trước má Lâm cũng từng
nói qua, cô là cô gái thứ hai ở Tần gia biết làm cơm mà cũng thích nấu cơm, dĩ
nhiên người thứ nhất là người nào cũng không cần hỏi, nhất định là mẹ của cô
người dịu dàng hiền tuệ, vừa vô được nhà bếp vừa ra được đại sảnh.
Giữa lúc cô đang
mông lung suy nghĩ, Lăng Thịnh cũng đã tiêu diệt sạch tất cả bánh trôi trong nồi,
đang thỏa mãn vuốt cái bụng dựa vào ghế, "Vì báo đáp sự vất vả cần cù làm
việc gần đây của Kẹo bông, anh quyết định dẫn em đi ra ngoài dạo chơi một
chút."
Cô nhìn ra bên
ngoài một chút thấy toàn là một màu đen của bóng đêm bao phủ, lắc đầu một cái,
"Đã trễ thế này rồi, hay là để lần sau đi."
Lăng Thịnh làm mặt
thần bí tiếp cận tới, "Có chuyện tốt nha."
Cô không có hứng
thú bĩu bĩu mắt, "Không đi!" Nơi không có anh hai, cô cũng không muốn
đi đâu hết.
Lăng Thịnh đột
nhiên nhẹ nhàng thổi thổi khí tới gần mặt của cô, mắt xếch xinh đẹp chỉ cách cô
có chừng 3 cm. A, quá gần rồi, làn da trắng mịn không tì vết trên mặt của hắn
cô cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Chỉ là, da Lăng Thịnh thật sự là quá tốt
nha, mềm mại non nớt, thật khiến cho người ta hâm mộ mà, khó trách Dương Chi Hồng
mỗi khi nhắc tới hắn đều làm mặt phẫn hận mà mắng: "Đồ Lessbian! Thật biến
thái, dáng dấp so với con gái còn đẹp hơn để làm gì!"
Hơi thở ấm áp của
Lăng Thịnh phả ở trên mặt cô, làm cho cô hoảng hốt một chút, gương mặt cũng
không biết đã bất giác nóng lên từ khi nào. Trừ anh hai ra, cô chưa từng đến gần
một người khác phái nào như thế, không khỏi có chút tâm hoảng ý loạn.
Đang lúc cô xem xem
có nên đẩy Lăng Thịnh ra hay không, Lăng Thịnh lại đột nhiên sãi bước lui ra
sau, mím môi cười một tiếng, "Đi thôi, theo anh đi mà !" A, tự nhiên
lại dùng cái giọng làm nũng hung ác ấy nói.
"Không. . . .
. . Muốn. . . . . ."
"Đi đi mà . .
. . . Ăn nhiều như vậy cũng nên vận động một chút. . . . . ."
"Em không có
ăn mà!"
"Nhưng mà anh
có ăn nha !"
"Vậy thì mắc mớ
gì tới em?"
"Bánh trôi đậu
đỏ không phải do em làm hay sao?"
". . . . .
."
Cuối cùng, cô đành
miễn cưỡng bị Lăng Thịnh kéo lên xe, hướng chân núi đi tới.
Cùng lúc đó, tại Kiều
gia.
Kiều Hỷ liếc nhìn
người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, ngạc nhiên nói: "Hiên Viên. Đã trễ thế này,
anh còn đi đâu vậy?"
Diệp Hiên Viên cười
lạnh một tiếng, "Cô dùng thân phận gì mà quản tôi?"
Kiều Hỷ lập tức
không biết mắc cỡ mà đáp nhanh, "Thân phận gì . . . . . Thân phận sao . .
. . . Chỉ bằng tôi là vợ sắp cưới và là mẹ của con anh!"
Diệp Hiên Viên đưa
ánh mắt chuyển qua cái bụng hơi nhô lên của người phụ nữ, cười nhạo một tiếng,
"Phải không? Cô xác định cục thịt trong bụng cô là con của tôi sao?"
"Anh ——"
Kiều Hỷ rũ mắt xuống, lập tức thay bằng một bộ dạng đáng thương rơi lệ lã chã,
"Bất kể anh nói như thế nào, hôn lễ của chúng ta cũng đã gần đến, anh dù
thế nào cũng là cha của đứa nhỏ! Hiên Viên, em biết rõ anh hận em vì tự tiện
công khai chuyện mang thai, nhưng mà em là thật sự vì yêu anh nên mới có thể
làm như thế, xin anh. . . . . . Xin anh đừng nói như vậy với em. . . . .
."
"Phải
không?" Diệp Hiên Viên đối với cô gái điềm đạm khóc đến lê hoa đái vũ có vẻ
không chút phật lòng, "Tôi nói với cô như thế nào rồi, ha ha, Kiều tiểu
thư, cô cho rằng bằng một cái cớ mang thai nho nhỏ này mà có thể đem bắt tôi nhốt
lại sao? Cũng không biết cô là ngây thơ hay là ngu xuẩn nữa!"
Kiều Hỷ thấy Mỹ
Nhân Kế không dùng được, tức giận đến khó kiềm chế, không khỏi cáu kỉnh thét
chói tai: "Diệp Hiên Viên, anh đừng đắc ý, anh bây giờ còn không phải là
đang ngoan ngoãn sống ở trong phòng tôi sao. Anh cho rằng dựa vào những thứ như
ánh mắt lạnh như băng hay ác ngữ