
trên salon. Anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn khiến Lăng Thịnh toàn thân
sợ hãi, không tự chủ được phải mở miệng giải thích: “Này cọc gỗ, cậu cứ nhìn
tôi như vậy là có ý gì, tôi không có chủ ý gì với tâm can bảo bối của cậu
nha.Biết cậu đem cô ấy như con dâu nuôi từ bé, cho nên tôi chỉ xem cô bé như muội
muội mà thôi…”
Diệp Hiên Viên cười khẽ, "Phải không?"
Lăng Thịnh ngẩng đầu lên: "Thật… Đương nhiên là thật rồi! Thôi, tôi đi
bắt con chuột, đi trước!" Nói xong, anh vụt chạy đi, thân ảnh ngay lập tức
biến mất sau cửa lớn.
Phía bên ngoài, Lăng Thịnh ảo não tự gõ vào đầu mình: “Sao đột nhiên lại cảm
thấy chột dạ vậy ta, rõ ràng vẫn luôn xem kẹo đường là muỗi muội. Chẳng lẽ do gần
đây không gần nữ nhân, bị đè nén quá lâu khiến tâm thần bất ổn rồi sao? Đúng,
nhất định là như vậy!” Nắm chặt tay, anh quyết định tốt nay phải đi “Dream Age”
(tự phiên tiếng Anh cho ăn chơi ;))) cùng đám kia câu dẫn tiểu yêu tinh, có lẽ
sẽ là đại chiến 300 hiệp đây.
Ở trong nhà, Diệp Hiên Viên cúi đầu, thật lâu mới thì thầm lên tiếng: “Viên
cầu nhỏ, anh lại là xem nhẹ mị lực của em rồi!”. Tâm tình không tốt trong lòng
cứ quanh quẩn, quanh quẩn, qua hồi lâu vẫn là không thể tiêu tan…
“Thiếu gia”. Không biết từ lúc nào, vú Lâm đã đứng bên cạnh cầu thang, lên
tiếng.
Diệp Hiên Viên xoa xoa tay, nhìn bà lão trước mặt: “Có chuyện gì sao?”
Vú Lâm không trả lời, bỗng nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Hiên Viên,
đôi mắt bà khổ sở ngước nhìn lên, tràn đầy cầu xin: “Thiếu gia, tôi van cậu.
xin cậu tha cho Miên Miên!”
Diệp Hiên Viên vẫn lù lù bất động, chỉ khẽ nâng khuôn mày đẹp lên, giống
như kinh ngạc: “Vú Lâm, đây là ý gì đây?”
Vú Lâm vẫn quỳ trước mặt anh, từ từ ngẩng đầu lên: “Thiếu gia, tôi biết rõ
lão ra thực có lỗi với hai mẹ con cậu, nhưng đó đã là ân oán của đời trước.
Miên Miên, cô bé ấy là vô tội. Cô bé cái gì cũng không biết, van xin cậu, thiếu
gia, xin hãy tha cho Miên Miên đi, tôi van cậu!”
“Ha ha” Diệp Hiên Viên cười lạnh. “Tha cho cô bé? Vậy ai tha cho tôi? Từ lần
đầu tiên nhìn thấy tôi, chính là cô bé tình nguyện dâng hiến, rồi lại tình nguyện
đòi hỏi phải mạnh hơn nữa khi ở trên người tôi, khi đó, có ai tha cho tôi? Thế
nào, hiện giờ tâm can bà chắc đau lắm hả? Nhìn thấy tôi đè lên bảo bối mà bà đã
luôn tỉ mỉ bảo vệ liền đau lòng hay sao? Ha ha, tôi nói cho bà biết, trò chơi
lúc này chỉ mới chính thức bắt đầu!”
Nước mắt vú Lâm đã vỡ òa: “Thiếu gia, khoản nợ mà lão gia nợ cậu, ông ấy đã
dùng cả tính mạng để bồi thường rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ hay sao? Cậu còn muốn
hy sinh người thân như Miên Miên hay sao? Miên Miễn vẫn chỉ là một đứa bé, hơn
nữa chính là em gái ruột của cậu đó!”
“Ha ha”, Diệp Viên Viên không chút nào bị những lời than thở khóc lóc của
vú Lâm mà lung lay, cười nhạo một tiếng: “Diệp Hiên Viên tôi đã muốn nữ nhân, đừng
nói là muội muội chung nửa dòng máu với tôi, dẫu là nữ nhi hoàn toàn chung huyết
mạch, thì tôi nói muốn vẫn chính là muốn!”
Vú Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên can: “Nếu như Miên Miên biết chuyện hai
người đang làm là cấm kỵ thì làm sao cô bé có thể chấp nhận được?”
“Nếu bà không nói, thì có ai biết? Nguyễn Diệp Thành kia không phải đã sớm
hóa thành đống tro tàn rồi hay sao? Ông ta ngay cả con trai ruột của mình cũng
còn tuyên bố với bên ngoài là con nuôi a, vậy lão sao không nghĩ tới có một
ngày con trai ruột của mình sẽ ở trên giường của mình dùng sức chơi đùa con gái
cưng của mình! Haha, ta chính là muốn cho lão ở dưới hoàng tuyền nhìn thấy con
gái cưng của lão bất hiếu đang uyển chuyển cầu hoan. Ta chính là muốn lão chết
không nhắm mắt, vạn kiếp không được siêu sinh!”
"Thiếu gia ——" Vú Lâm vô lực hét lên một tiếng rồi co quắp nằm
trên mặt đất.
Diệp Hiên Viên sải bước đi lên lầu, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt nhăn
nhúm của vú Lâm: “Bà tốt nhất hãy quên chuyện ngày hôm nay đi! Tôi nghĩ bà chắc
không hy vọng Miên Miên biết được chuyện bà từ nhỏ đã lén bỏ thuốc vào thức ăn
của cô bé đi!”
Vú Lâm vừa nghe xong liền im bặt, bao nhiêu hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
Anh tại sao lại nhẫn tâm nói cho cô bé biết bà vẫn luôn bỏ thuốc kích thích
tăng mập vào thức ăn? Cô bé từ khi ra đời vẫn luôn tín nhiệm mà lệ thuộc vào bà
đó thôi…
Vú Lâm quỳ gối dưới nền đá lạnh như băng trong đại sảnh, đôi tay che đi nét
tang thương trên khuôn mặt già nua, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc lớn
thành tiếng. “Tại sao lại như vậy? Tại sao lại đối xử như vậy với Miên Miên?”
Chẳng lẽ cô bé lại phải chịu chung số mạng với gia tộc giàu có này, vĩnh viễn
không chạy thoát khỏi kết cục bi thảm, cứ phải mặc cho người ta đùa bỡn?? Trong
thoáng chốc, vú Lâm nhớ tới Yên Nhiên mà mình đã tự tay nuôi lớn, thoi thóp nằm
đơn độc trên giường, nắm lấy tay của bà: “Vú Lâm… Giúp ta… chăm sóc thật tốt
cho Miên Miên… Đừng để con bé dẫm lên vết xe đổ của ta, đừng để con bé trở
thành vật hy sinh cho lợi ích của gia tộc này!” Cổ tay mảnh khảnh trắng noãn nổi
lên những đường gân xanh ngoằn nghèo, khó khăn hít thở từng ngụm không khí, sau
khi giao phó xong hậu sự. Cuối cùn