
on sắt!
Cả đời cùng với
Anh Hai, mình có thể sao? Như vậy có lẽ sẽ chẳng ai có thể nói đó là sai, mình
cũng sẽ không mang đến phiền toái cho những người xung quanh nữa. Có thể tiếp tục
sống hạnh phúc như vậy, như từ nhỏ vẫn luôn thích được ở bên cạnh Anh Hai. Có
thể không, mình có thể sao? Mình có thể để mặc cho bản thân an tâm mà ở bên cạnh
Anh Hai, sẽ không bị anh vứt bỏ, không bao giờ vứt bỏ… Dì nhỏ, Anh hai sẽ cứu
thoát con và trở thành hoàng tử mang đến cho con hạnh phúc sao?
Cô cuộn tròn
trên ghế salon, uống trà hoa hồng, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm
qua. Ngày đó cô cũng không xác thực hứa hẹn với anh, không phải là cô không muốn,
mà là cô sợ. Anh là người thân duy nhất, cũng là nơi nương tựa ấm áp nhất của
cô, cô rất sợ sẽ có một ngày, loại săn sóc ấm áp này sẽ theo gió thoảng mây bay
vụt qua kẽ tay, sau đó biến mất không còn dấu tích.
Cha nói sẽ
vĩnh viễn sống bên cô nhưng là trong nháy mắt ông đã biến mất trong thế giới của
cô. Dì nhỏ cũng nói yêu cô, muốn vĩnh viến sống cùng cô, nhưng cuối cùng chớp mắt
cũng rời bỏ cô với khuôn mặt hận ý.
Những lời hứa
của quá khứ tươi đẹp kia tựa như hoa trong kính trăng trong nước, nếu chạm nhẹ
sẽ lập tức vỡ tan. Hứa hẹn đó tựa như mây gió phiêu diêu không thể nắm bắt, vậy
thì rốt cuộc trên thế giới này liệu còn có điều gì để cô tin tưởng mà dựa vào nữa
đây?
Hứa hẹn, chẳng
qua đó chỉ là những điều người ta không thể làm được.
“Miên Miên…”
Vú Lâm mang đến cao hoa mai, nhưng không lập tức rời đi mà lại ngần ngừ đứng lại,
với khuôn mặt tràn đầy thương tiếc nhìn cô.
“Có chuyện gì
sao?” Cô cầm lên một viên cao hoa mai trắng như tuyết, bỏ trong trong miệng, có
thứ này ăn thật ngon a.
Vú Lâm nhìn động
tác của cô, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng, lẳng lặng hỏi một
câu: “Miên miên… cô thích thiếu gia sao?”
Thiếu gia
đang được nhắc tới, đó chính là Anh hai của cô! Nghĩ đến anh, trong lòng cô thấy
thực ngọt ngào, gật đầu đánh rụp một cái: “Thích!”
“Thiếu gia
cũng thích cô sao?” Vú Lâm vội vàng hỏi giống như một đứa trẻ đang khẩn thiết
muốn biết đáp án. Rồi bà đi đến trước mặt cô, nắm lấy bả vai cô mà lắc mạnh:
“Miên Miên, nói cho vú biết, thiếu gia có hay không có nói thích cô?”
Vú Lâm mạnh mẽ
nắm lấy bả vai khiến cô thật đau, không còn sức mà giằng ra nữa: “Đau… vú Lâm!”
Vú Lâm như sực
tỉnh, không dám tin nhìn đôi tay mình đang làm ra chuyện gì, thật hoảng sợ, cuối
cùng bà nghiêng người lảo đảo ngã lui về phía sau.
“Vú Lâm! Vú
Lâm!” Cô lấy tay che bả vai đau, hướng tới bóng lưng đang đổ xuống mà kêu lên.
Không hiểu vì
sao, từ khi Nữu Nữu quay về nhà, vú Lâm chính là mỗi ngày đều hoảng hoảng hốt hốt,
nấu ăn đều mất tiêu chuẩn, nếu không phải mùi vị quá nặng nề thì cũng sẽ là chẳng
có mùi vị gì cả. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Khiến cho vú Lâm thường ngày
luôn mỉm cười hiền lành bỗng chốc biến thành mặt ủ mày chau cả ngày. Chăng lẽ
là cháu của vú gặp phải chuyện gì chăng? Buổi tối nhất định cô phải nói chuyện
này với anh. Trong lòng cô đã định sẵn như vậy, nhưng là đêm nay, anh không về
nhà như đã hẹn. Cô trằn trọc nằm trên giường của anh, cả đêm thức trắng…
Cùng lúc đó,
Diệp Hiên Viên theo Lăng Thịnh bước vào một kho hàng vắng vẻ đã bỏ hoang từ
lâu.
“Người đã chết
chưa?” Diệp Hiên Viên đút tay trong túi quần, đôi mắt tĩnh mĩnh trong đêm tối rạng
rỡ phát sáng. Lăng Thịnh mềm mại đáng yêu cười một tiếng: “Đang thoải mái lắm,
cậu tự nhìn đi!”
Diệp Hiên
Viên theo ánh mắt của Lăng Thịnh nhìn thấy một cô gái với mái tóc đen đã che phủ
hết mặt, đang bị một đám đàn ông vây xung quanh. Trên thân thể mềm mại trắng
như tuyết là những vết bầm tím, vệt máu loang lổ cùng tinh dịch. Nhóm đàn ông
đó nhìn thấy hai người vừa bước đến, liền nhanh chóng dừng lại. Một người vạm vỡ
trong đám đó nắm lấy mái tóc dài của cô gái kéo ngược lên, ép nhìn thẳng vào Diệp
Hiên Viên. Khuôn mặt cô gái đã sưng đỏ như không thể tiếp tục chịu đựng, khóe
miệng còn vương vãi dấu vết tinh dịch. Khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt liền
đột nhiên cười lớn, giọng nói đầy giễu cợt, thanh âm giống như tiếng xé vải, một
dạng thực thê lương: “Diệp đại tổng tài, ngươi đã đến rồi à?”
Diệp Hiên
Viên không trả lời, ngược lại Lăng Thịnh ở bên cạnh lại ảo não vỗ đầu một cái:
“Xem ra thuốc này cần phải cải tiến. Cũng đã hai ngày hai đêm rồi mà vẫn có thể
mở miệng nói được, nhưng cũng có thể không phải dược hiệu không đủ, chính là
các ngươi phục vụ không chu đáo.” Nghe vậy, đám đàn ông đang vây xung quanh bỗng
thấy lạnh gáy, không tự chủ mà lui về phía sau.
Cô gái liếc
nhìn Diệp Hiên Viên, tiếp tục cười nói: “Thế nào, em gái bảo bối của Diệp đại tổng
tài không cùng tới sao? Ha ha, tôi nói rồi mà, cô ta không phải mình ngươi mơ
tưởng. Như thế nào nhỉ, thứ quả mà ngươi tỉ mỉ bảo vệ lại bị người ta nhanh
chân nếm trước! Ha ha, cô gái nhỏ mập mạp đó vận khí đúng là tốt, mới lần đầu gặp
gỡ Húc Nhật Tần đã trở thành miếng mồi bị cuồng dã ngược đãi… Ha ha ha… Có lẽ,
là ai cũng không quan trọng, quan trọng là nữ nhân củ