
hển.
Cô toàn thân
đã trở nên vô lực, ngay đến cố gắng để giơ tay lên cũng chẳng còn, chỉ có thể mở
to đôi mắt long lanh nhìn lên trần nhà, cảm giác mình vẫn đang chìm nổi bồng bềnh
trong những đám mây. Anh đã bình phục lại hô hấp, từ trên người cô, anh lật người,
nằm xuống một bên, đôi tay rắn chắc của anh vòng lại ôm chặt cô vào lòng.
“Viên cầu nhỏ,
thoải mái sao?” Anh yêu thương vuốt ve mái tóc đen đã ướt đẫm của cô, xảo trá hỏi.
Khuôn mặt cô
chợt phiếm hồng, trừng mặt nhìn hồ ly chín đuôi đang cười gian giảo là anh, tức
giận nói: “Không phải là tại anh sao, mệt chết đi được!”
Anh dịu dàng
vuốt ve bờ vai trắng mịn của cô, khẽ bật cười, giọng cười của anh bởi vì tình dục
mà trở nên khan đục, trầm thấp… nhưng mà như thế thì vô tình nghe ra, trở nên
thật hấp dẫn a. (N.Hạ: đúng là yêu rồi thì cái gì chẳng thấy đẹp =)))
Cứ như vậy,
hai người ở bên nhau, lúc hờn dỗi, khi dỗ dành, cùng cảm nhận, cùng sẻ chia cho
nhau không chỉ là nhiệt độ cơ thể…
Khóe miệng cô
cố gắng ngăn một nụ cười thật thỏa mãn, cô nhào vào lòng anh mà cọ xát, híp mắt
hưởng thụ thời khắc ấm áp này. Bất chợt, cái bụng có vẻ rất không biết điều của
cô réo rắt vang lên, phá vỡ không gian ấm áp đang tồn tại trong phòng.
“Thế nào? Đói
bụng sao?” Anh vén chăn lên, nhặt nhạnh lại quần áo đang bị vứt tán loạn dưới
giường, khăng khăng muốn mặc quần áo cho cô. Cô xấu hổ muốn thoát khỏi bàn tay
nóng bỏng của anh, lẩm bẩm: “Không cần… anh hai, em tự mắc được!”
Anh khẽ nâng
lên một nụ cười xấu xa đầy thâm ý: “Em còn có sức sao?”
“Anh…” cô
không phục, nhưng cũng không thể không thừa nhận được rằng những điều anh nói đều
là đúng, bởi vì hiện tại cô thực sự mệt mỏi, một chút hơi sức cũng không còn nữa
rồi. Cô cắn môi, có chút oán giận. Thật không hiểu vì sao, rõ ràng mỗi lần đều
là anh “vất vả cần cù lao động”, đến cuối cùng sau đó người chịu mỏi mệt chỉ có
thể nằm bẹp trên giường sẽ chỉ là cô mà thôi?? WHY??? (NH: chị miêu tả sinh động
chân thực gớm =)))
“Được lắm, lại
nghĩ linh tinh rồi, em không muốn ăn cơm nữa sao?” Anh ôm lấy cô vào lòng, hướng
phòng ăn dưới lầu mà đi xuống.
Trên bàn ăn,
cô ăn như hổ đói, vồ vập ăn, sau khi đã nhồi vào bụng một đống sandwich, dường
như mới khôi phục lại được một chút hơi sức. Anh chỉ lặng lặng ngồi bên cạnh
nhìn bộ dạng hổ đói của cô mà không nói gì, âm thầm đưa tới trước mặt cô ly sữa
tươi, nhỏ giọng khuyên: “Ăn từ từ thôi, đâu có ai giành ăn với em đâu mà sợ!”
Cô liếm liếm
môi, gật đầu như bổ củi >”<.
Cứ như vậy,
chẳng cần quan tâm thời gian đã là bữa trưa, bữa tối hay ăn khuya, hai người vẫn
ở bên nhau, trao nhau từng chút từng chút ngọt ngào ấm áp, ấm êm đến mức thời
gian đã trôi qua bao lâu mà chẳng ai hay…
“Phải rồi, cuối
tuần này chúng ta sẽ đến Trang viên Hoa hồng!” Đột nhiên, anh dừng lại động
tác, nhàn nhạt nói ra những lời này.
Chủ nhật, trời
trong nắng ấm, là một ngày mùa thu thật tươi đẹp!
Cửa xe mở ra,
cô vội vàng nhảy xuống!
Oa, hít căng
đầy lồng ngực hương vị cuối thu thật sảng khoái, cô không kìm được rồi thở ra một
hơi thật dài. Thật không hổ danh là khu trang viên cao cấp, ngay cả không khí ở
đây cũng thực mới mẻ, tất cả đều thoải mái làm sao!
“Oa, kẹo đường,
cuối cùng em cũng đến rồi a!” Từ xa đã nhìn thấy Lăng Thịnh đang lôi kéo một nữ
nhân thật xinh đẹp, từ cửa lớn bước tới đón.
“Diệp cọc gỗ,
tới đây, giới thiệu cho cậu, vị đại mỹ nhân quốc sắc thiên quốc sắc thiên hương
cũng là chủ của trang viên này: Dương Chi Hồng. Tiểu Hồng, vị này là người anh
em tốt của anh, là tổng tài của Nguyễn thị, tên Diệp Hiên Viên. Còn cô bé béo mập
như kẹo hồ lô ngào đường kia, tên là Nguyễn Miên Miên, cũng là em gái bảo bối của
Diệp tổng đây!
Dương Chi Hồng
quả thực không hổ với lời giới thiệu của Lăng Thịnh, cô đúng là đại mỹ nhân quốc
sắc thiên hương, dẫu có là nụ cười hay cử chỉ nhăn mày cũng mười phần là mi hoặc.
Chỉ thấy cô đưa cổ tay trằng trẻo thon dài hướng tới trước mặt Diệp Hiên Viên,
thản nhiên cười: “Xin chào, tôi là Dương Chi Hồng, hoan nghênh đã tới Trang
viên Hoa hồng!”
Anh khẽ gật đầu,
nhấc môi cười, bắt tay Dương Chi Hồng, nói: “Xin chào! Tôi là Diệp Hiên Viên!”
Cô từ sau
lưng anh liền ló mặt ra, cười rạng rỡ: “Xin chào! Em là Nguyễn Miên Miên!”
Vừa nhìn thấy cô bé, đột nhiên Dương Chi Hồng như choáng váng, phải trấn định
một lúc rồi bỗng nhào tới phía cô, ôm chặt lấy, vẻ rất sung sướng: “Cô bé thật
đáng yêu, thật đáng yêu, em gái thật đáng yêu!! Nói cho chị biết, em thích ăn
gì nào, em thích ăn kẹo hồ lô à, màu đỏ phải không, chị cũng thích màu đó đó…”
Dương Chi Hồng ước chừng cao hơn cô nửa cái đầu. Khi cô bị mạnh mẽ ôm vào
lòng, liền bị bộ ngực vĩ đại ở trước mặt ép cho tới mức cơ hồ không thở nổi nữa,
đại mỹ nhân này đúng là hiếm gặp nha!
Vào lúc Miên Miên cảm giác không thể thở nổi nữa, là anh đã kịp thời “cứu rỗi”
cho cô.
“Dương tiểu thư, chúng ta vào đi thôi!”
Dương Chi Hồng nghe vậy, mới buông Miên Miên ra, đứng lui sang một bên: “Là
tôi sơ suất, Diệp tổng, mời! Nói xong, cô nàng vẫn lưu luyến nhìn thê