
m Miên
Miên một lần nữa.
Tay anh ôm chặt lấy eo của Miên Miên, ôm trọn cô vào lồng ngực, trực tiếp cắt
đứt ánh nhìn đầy thèm thuồng của Dương Chi Hồng!
Không biết có phải hay không là ảo giác của cô, dường như cô cảm thấy bầu
không khí xung quanh thật quỷ dị, lửa chiến tranh bắn tung tóe!!!
Lúc này, Lăng Thịnh đang đứng bên cạnh bỗng nhiên vỗ tay cười to: “Trơi ơi,
cậu làm tôi cười chết rồi, Nguyễn đại tổng tài cư nhiên vì một nữ nhân mà ăn dấm,
lại còn là Tiểu Hồng, cậu lại vì một nữ nhân mà ghen tuông. A, cười chết tôi rồi,
ha ha ha…”
"Cười đã chưa?"
"Cười đã chưa?"
Hai thanh âm đồng thời cất lên, cùng nhắm tới Lăng Thịnh đang cười như sắp
ngất trên mặt đất. Lại như không tưởng tượng nổi sự tình này, hai người liếc mắt
nhìn nhau, tiếp đó lại cùng nói:
“Tôi mới là người sẽ không vì một nữ nhân mà ăn dấm!”
“Tôi cũng sẽ không vì một nữ nhân mà ghen!”
Lại một màn hai miệng một lời.
Lăng Thịnh lại được thể cười đến mức ngã cả xuống đất, lăn lê bò toài, thế
mà vẫn không ngừng cười nổi!
Đây, chính là màn mở đầu cho cuộc hành trình đến trang viên Hoa Hồng của
Miên Miên!
Hạnh phúc 2
Trang viên Hoa hồng là một tập đoàn giải trí đồng thời cũng là một nơi có
thể ngắm cảnh. Bên trong có hồ bơi, Ôn Tuyền,nơi cưởi ngựa,hội quán câu cá ,
KTV, quầy rượu. . . . . . nó đúng là một nơi sang trọng , chỉ là giá vào cửa của
nó rất đắt không phải ai cũng vào được .
Nơi này,địa phương cô thích nhất chính là chuồng ngựa. Bởi vì cô vẫn kỳ vọng
có thể thấy những con ngựa như trong chuyện đồng thoại cô hay đọc , hơn nữa vừa
nghĩ tới có thể cởi ngựa cảm giác được mùi hoa nhẹ nhàng,rồi hương cỏ, theo gió
mà xông vào mũi, không cần phải nói là sảng khoái đến cỡ nào .
Hiển nhiên, nguyện vọng đẹp đẻ của cô đã được thực hiện ở trang viên Hoa Hồng.
Chị Hồng , cũng chính là Dương Chi Hồng, ở dưới sự yêu cầu mãnh liệt của
cô, cô chỉ phải làm nủng gọi "chị Hồng" cùng"chị tiểu Hồng".
Chị ấy liển tự mình chọn một chú ngựa nhỏ ôn thuận cho cô cưởi .
Trong trại ngựa
.
"Chị Hồng
? Tự em có thể cưỡi , chị không phải giúp. . . . . ." cô nhìn Dương Chi Hồng
sau lưng ôm cái eo không tính là thon gọn của cô mà không ngừng vuốt ve ,cô có
chút xấu hổ liền khẽ nhích về phía trước .
Mặc dù, cô
không phản đối đụng chạm của con gái với nhau, nhưng là cái loại vuốt ve như vậy,
trong lòng khó tránh khỏi vẫn có chút vướng mắc .
Cảm xúc tê dại
như vậy , làm cho trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác như phản bội
anh hai vậy .
Dương Chi Hồng
được voi đòi tiên nhích lại gần lưng cô , khóe miệng mềm mại đáng yêu hơi hướng
tới bên tai cô mà thổi khí nóng, "Không sao, chị là chủ nhân của trang
viên, nên có nghĩa vụ bảo đảm an toàn của khách !"
"Nhưng
là. . . . . ."
"Không
có nhưng nhị gì hết, chúng ta cùng nhau cởi ngựa ngao du giang hồ đi !"
Cô than thở,
chị ta cho là đang đóng phim hoàn châu cách cách sao?
Chỉ là, nhìn
sân cỏ xanh mơn mởn của trại ngựa cùng hồ nước bình lặng xanh như ngọc bích
cách đó không xa, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
Nhớ tới trước
kia ở trong sách từng thấy qua, là trang viên của Châu u thế kỉ thứ 19 , nơi đó
có sân cỏ xanh mơn mởn cùng hoa tươi khắp nơi , còn có cây cầu cầu nhỏ bắt qua
. Thường thường vào lúc này, cô đều có thể nhìn xuyên thấu qua Thư Hương sạu
kín kia , thấy một người con trai cởi ngựa mà đến, mang theo cô chạy về phía
kia tòa thành hạnh phúc .
Cưỡi ngựa nhỏ
ôn thuần một lát lập tức, cô cảm thấy tâm mình một mảnh an bình, trong không
khí lan tràn một cỗ hương thơm tự nhiên .
Cảnh đẹp như
thế , làm cho cô không kìm hãm được mà nâng lên khóe miệng, cảm giác vui vẻ
không thể diển tả hết bằng lời . Chỉ là, nếu như sau lưng không có một người
luôn động tay đông chân , sẽ tốt hơn.
Cởi ước chừng
nửa giờ, cô mơ hồ có chút mệt mỏi, cái mông nhỏ bị đau.
"Mệt mỏi
sao? Xuống nghỉ ngơi một chút đi!" Dương Chi Hồng tiêu sái nhảy một cái xuống
ngựa, hướng cô đưa ra tay trắng noãn.
Cô gật đầu một
cái, tiếp lấy tay Dương Chi Hồng mà nhảy xuống ngựa.
Dương Chi Hồng
dẫn cô tới đến bên hồ thụ ấm hạ ,ngồi xuống cái ghế dài , nhìn nước hồ màu xanh
ngọc bích, cô than nhẹ một tiếng, "Rất đẹp !"
Cô thuận thế
nhìn sang, trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn , trời chiều êm ái phủ lên một màu vàng
óng ánh đến mê người , thỉnh thoảng lại có một làn gió nhẹ nhẹ thổi qua, mang
theo những phiến lá rụng , giống như từng cánh bướm bay là đà ở trên mặt hồ nhẹ
nhàng nhảy múa.
Cô trợn to mắt,
bị cảnh tượng xinh đẹp làm cho ngây người.
Dương Chi Hồng
nhìn đến vẽ mặt ngây ngô của cô , không khỏi nhẹ nhàng cười ra tiếng,
"Miên Miên, em thật là đáng yêu!" Nói xong, nghiêng người khẽ hôn mặt
cô.
Cô nán lại
hai giây, ngay sau đó liền có phản ứng, mặt cô trở nên đỏ bừng, câm lặng một
chút rồi mở miệng: "em. . . . . . chị. . . . . . Duy trì. . . . . . Làm
gì?"
Dương Chi Hồng
giản mặt ra cười to, ôm cô một hồi mõm sói mở ra nói, "Thân ái , em thật sự
là đáng yêu, oa, thật đáng yêu, thật đáng yêu!"
"Các người
đang làm gì?" thanh âm lạnh lùng của anh hai ở phía sau van