
Cho nên, trời cao
trừng phạt cô, trừng phạt một người bị một người không thể yêu yêu, trừng phạt
cô cùng của anh hai ruột thịt lên giường!
Đau. . . . . . đau đớn đầy trời đã lan tới. . . . . .
Mệt mỏi. . . . . .mệt mỏi vô tận đang bủa vây. . . . . .
Lạnh quá, rất muốn ngủ.
Mơ mơ hồ hồ giống như thấy được tiểu di, áo trắng nhẹ nhàng hướng về phía
cô vươn tay ra: Miên Miên, ngủ đi, ngủ sẽ không thấy mệt mỏi, cũng sẽ không đau
nữa!
Cô nhẹ nhàng cười, được, Miên Miên nghe lời, ngủ thiếp đi sẽ không mệt mỏi!
Sẽ không đau đớn nữa!
Thời điểm cô tỉnh lại lần nữa , đã là chuyện buổi trưa ngày hôm sau .
Cô cũng không biết, dưới loại tình huống xấu hổ lại đau đớn này, cô cư
nhiên còn có cảm giác đói bụng.
Có câu nói là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nói đại khái chính là
như vậy đi!
Cô nhìn má Lâm đang ngồi đầu giường lau nước mắt , "Anh hai đâu?"
Má Lâm hít hít mũi, giọng mũi nghèn nghẹt vang lên, "Miên Miên tiểu thư, con. . . . . . rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì đây a!"
Cô giật giật thân thể, "Ti —— đau ——" , quả nhiên còn là rất đau.
Má Lâm cuống quít tới gần, từ từ đỡ thân thể của cô ngồi dậy, nức nở
nói: "Miên Miên tiểu thư, con. . . . . . Còn đau không, thiếu gia cậu
ấy. . . . . ."
Cô cúi đầu nhìn qua thân thể nơi máu ứ đọng bởi vì ngồi dậy từ từ trợt
xuống , miễn cưỡng cười cười, "Không có sao ,má Lâm , không đau, thật
không đau! Chỉ là ——" cô bình thản vuốt ve bụng, "con lại thấy rất đói,
con cư nhiên bỏ lỡ hai bữa tiệc lớn!"
Má Lâm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, gật đầu một cái, "Đợi chút,
Miên Miên tiểu thư , vú đi làm thức ăn cho con !"
Cô dung tay nhu nhu trên gối đầu, vuốt ve từng vết thương trên người,
trong lòng lại thấy một hồi bi thương. Cô rốt cuộc đã lọt vào khốn cảnh
nào a!
Cho tới nay, cô đều muốn ở lại bên người anh hai, cho nên bất luận anh
nói gì làm cái gì, cô cũng sẽ không cố kỵ chút nào mà tin tưởng cùng ủng hộ anh , nhưng là vạn lần không nghĩ tới thì ra đều đó đã vượt ra ranh
giới đạo đức .
Anh hai vẫn luôn nhìn cô như vậy sao? Dùng cách đối đãi như một người
đàn ông đối đãi với cô gái với cô, nhưng tại sao làm chuyện sai trái như vậy mà tâm anh hai lại không thấy thẹn chút nào sao .
Đúng rồi, anh hai đã từng nói qua, tiểu di cùng cha kết hôn đối với cách nhìn của người bên ngoài cũng có thể xem là loạn luân, cô đang suy
nghĩ, rốt cuộc năm đó cha là lấy một loại tâm tình như thế nào cưới tiểu di, mà tiểu di chắc chắn sẽ không thể không biết đây là cấm kỵ, nhưng
vậy thì tại sao cuối cùng vẫn gả cho cha,hai người bọn họ rốt cuộc là
nghĩ như thế nào.
Hiệu suất làm việc của má Lâm rất cao, rất nhanh liền bưng tới một chén
chè táo đỏ hạt sen cùng cái đĩa bánh ngọt lớn.
Cô ăn một ít bánh ngọt, rốt cuộc cảm thấy toàn thân có lại hơi sức.
Giống như vô tình, cô hỏi má Lâm: " má Lâm, cha là bởi vì thích mẹ mới
cưới mẹ sao?"
Nghĩ một lát ,cô lại tăng thêm một câu, "má Lâm, con đã trưởng thành, mọi người không cần gạt con!"
Má Lâm nghe vậy, dừng lại động tác đút cô ăn , từ từ cầm chén để ở một
bên trên bàn ăn, thật lâu, mới dằng dặc mở miệng: "Cha con. . . . . .
Quả thật không phải là bởi vì thích đại tiểu thư mà cưới cô ấy. Năm đó,
Tần lão gia vì khủng hoảng tài chính mà lôi kéo thương giới Tân Tú cũng
chính là cha con, cho nên tự tiện đem đại tiểu thư mới mười tám tuổi gả
cho cha của con. Sau khi cưới, thật ra thì cuộc sống chung cả hai rất là lãnh đạm, cha con thường không ở nhà, mà đại tiểu thư tính tình lại
hướng nội không biết tranh thủ tình cảm, cho nên đối với việc thái độ
cha con lạnh lùng trong hôn nhân cũng là vô năng vô lực!"
Thở dài ,má Lâm nói tiếp: "Khi đó,nhị tiểu thư thường tới đây ,cô ấy
cùng với người chị mà từ nhỏ đã thích lại hay lệ thuộc , nhất lai nhị
khứ, nhị tiểu thư cũng cùng cha con bắt đầu quen thuộc . Thật ra thì,
lúc ấy nhị tiểu thư là rất chán ghét cha con , có thể là do cha con đoạt đi người chị duy nhất của cô ấy, lại còn không thật tốt quý trọng chị
ấy, cho nên đối với cha con vẫn là coi thường , ai có thể đoán được ——
cha con lại từ từ cư nhiên coi trọng của cô em vợ nhỏ của mình . Khi đó, nhị tiểu thư cũng chẳng qua mới mười hai tuổi, vẫn còn là con nít a!
Sau khi mẹ con qua đời, vú tình cờ nghe được Tần lão gia cùng cha của
ông đối thoại sau đó mới hiểu được, năm đó cha con lần đầu nhìn thấy nhị tiểu thư cũng chỉ có mười một tuổi thôi,cha con muốn là cô ấy ! Chẳng
qua là khi ấy tuổi nhị tiểu thư còn quá nhỏ , Tần lão gia mới đem mẹ con đẩy tới trước gả cho cha con! Đại tiểu thư cô ấy . . . . . . Thật ra
thì rất đáng thương!"
Hai ngày nay,cô nghĩ cô đời này cũng không quên được.
Nó làm vỡ vụng nhiều năm vẫn cố chấp nhận định lại kiên trì tin tưởng
những thứ đã từng tốt đẹp của cô. Cô cho rằng cha mẹ là đôi vợ chồng
tình thâm, vợ chồng ân ái, nhưng là ai ngờ đến người mẹ xinh đẹp dịu
dàng từ đầu đến cuối chỉ là một con cờ, một con cờ trong nhà giàu có .
Mới bắt đầu bà bị chính người cha thân cận lệ thuộc nhất của mình phản
bội , khó trách bà lại chọn an nghỉ mãi mãi, dù là rời đi cốt