
đầu, tà mị cười một tiếng: "Bảo bối, đây là đồ tốt, em chốc lát nữa
sẽ biết!" Nói xong đẩy viên thuốc kia vào dũng đạo của cô.
Viên thuốc
kia vừa tiến vào địa phương bí mật hết sức ấm áp ươn ướt liền từ từ hóa thành một
vũng nước.chỉ trong chốc lát, cô cảm thấy toàn thân nóng lên, nơi địa phương tư
mật càng thêm nóng giống như sắp bốc cháy lên, cô không kìm hãm được giãy dụa
cái eo không tính là thon gọn .
"Khó
chịu. . . . . . Rất khó chịu. . . . . . Miên Miên rất khó chịu. . . . . . anh
hai. . . . . ." cô nói, trong miệng không ý thức bắt đầu rên rỉ cầu xin.
Anh hai
vuốt ve gương mặt hồng nộn của của cô, nhẹ nhàng cười nói: "Rất khó chịu
a, Miên Miên?"
Cô gật đầu
một cái, nói không ra lời.
"Vậy
còn muốn anh không?" anh hai tiến tới bên tai cô, bắt đầu liếm láp vành
tai trắng như ngọc kia .
Cô nắm
chặt ga giường, vô lực vuốt ve chân, cố gắng giảm bớt khát vọng nhiệt lưu trào
lên trong cơ thể .
Bàn tay
anh hai vuốt cái đùi trắng nõn của cô, "Thật đúng là quật cường ! Không
nghĩ tới tiểu bạch thỏ hiền lành bình thường cũng sẽ biến thành tiểu sơn dương
quật cường , ha ha, thú vị, anh thật muốn nhìn em thêm chút nữa, không hổ là
con gái của lão hồ ly , mặc dù không có học được âm hiểm xảo trá của ông ta,
tính tình cố chấp lại không khác nhau chút nào!"
Nói
xong, anh hai thấm lấy mật ngọt trắng muốt kia, nhẹ nhàng ngửi một cái, hài
lòng nheo mắt, "Thật sự rất thơm ngọt a, có thể so với Quỳnh Ngọc lộ!"
lưỡi lộ ra cuốn lấy một ít tia trắng muốt, nhẹ nhàng vòng lại lượn quanh.
Cô trong
cơn mê loạn hé mắt ra , đem động tác tà khí của anh hai nhìn thấy tất cả, trong
lòng một hồi kích động, thân thể liển róc rách chảy ra chất lỏng.
"Bại
hoại, anh hai là đồ bại hoại, bại hoại. . . . . ."
Anh hai
cười khẽ, "Ngay cả mắng chửi người cũng không biết, thật là đáng
yêu!"
Thân thể
càng lúc càng nóng, trước mặt cũng càng ngày càng mơ hồ. Tình dục đột hiển, lý
trí vội vàng thối lui.
cô liếm
liếm đôi môi khô khốc , mơ hồ còn niếm được tư vị máu tươi, cô tiếp đến liền
nói ra câu nói anh hai mong muốn kia, "em muốn anh! em muốn anh ! anh hai,
em muốn anh!"
ở trước
mặt anh hai vô luận là trong lòng hay là sinh lý cô đều đấu không lại anh ấy,
tình dục đau khổ, luân lý sai trái , ngày hôm đó cô đều nếm được tất cả.
Thân thể
của cô phản bội cô, cô lại phản bội điểm mấu chốt đạo đức cuối cùng trong lòng
mình .
Một ngày
kia, cô nhìn người đàn ông không ngừng luật động trên người cô, trong lòng một
mảnh hoảng hốt, mơ hồ dâng lên một loại cảm giác quả nhiên , quả nhiên con gái
Tần gia là không thể chiếm được hạnh phúc.
Rối rắm
Sau khi mây mưa cuồng bạo qua đi , Diệp Hiên Viên liếc nhìn cô gái trên
giường hôn mê bất tỉnh , thở dài lắc đầu một cái, quả nhiên mình lại mất khống chế a, rõ ràng là muốn bảo vệ, nhưng là tại sao vừa nghĩ tới cô
sẽ rời xa anh đi, liền tức giận không cách nào đè nén được, nở nụ cười
vuốt ve cô gái ửng đỏ , Diệp Hiên Viên ôm lấy cô gái vì cô mà dọn dẹp
sạch sẽ thân thể, lại lấy dược cao ra nhẹ nhàng xoa chỗ tư mật sưng đỏ
cho cô .
Cuối cùng liếc nhìn cô gái nằm trên giường dù bị giày vò thế nào cũng
không có dấu hiệu tỉnh lại , Diệp Hiên Viên đóng cửa lại, cơ hồ như muốn chay nạn.
Rõ ràng chỉ muốn hảo hảo thương yêu cô, rõ ràng muốn nói lời xin lỗi vì
ngày hôm qua thô bạo cùng dã man, rõ ràng nói suốt đời cũng không tổn
thương cô nữa, tại sao. . . . . .
Năm tháng sau này còn dài đằng đẵng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ,
chẳng lẽ không nên thông qua tổn thương để xác định đối phương vẫn còn ở trong ngực của mình sao? Không lẽ là anh quá nghiêm khắc hay đúng hơn
là đánh giá quá cao cảm tình của cô đối với anh ?
Vừa nghĩ tới cô gái mềm mại có thể sẽ không thuộc về mình không thương
mình, Diệp Hiên Viên trong mắt bỗng nhiên bốc lên một mảnh âm lãnh đến
kinh người .
Lắc đầu, Diệp Hiên Viên hung hăng khởi động xe, chạy ra ngoài.
Cách đó không xa, nhà Lăng Thịnh .
Lăng Thịnh nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên quầy bar uống rượu , thở
dài một cái. Người đàn ông này nửa giờ trước còn hiếu chiến, thích đánh
nhau; thích gây gỗ nhào tới nhà anh , tự nhiên lấy ra chai rượu ngon quý giá của anh ta liền bắt đầu mãnh liệt rót uống. Đáng thương cho mỹ tửu
anh ta đã trân quý mấy chục năm a.
Đứng dậy đỡ lấy người đàn ông đang đưa tay sờ loạn tìm kiếm chai rượu ,
Lăng Thịnh đánh một cái vào trán, đáng thương nói: " Đại ca, cậu đã muốn đem hầm rượu của mình uống sạch sẻ!"
Diệp Hiên Viên, liếc mắt nhìn Lăng Thịnh, không chút lưu tâm đem oán
trách của dối phương để ở trong lòng, chẳng qua là không nhịn được đẩy
Lăng Thịnh ra, lại tự rót một ly rượu.
"Này, đại ca." Lăng Thịnh kêu lên: "Cậu cho mình là không khí sao? Tới
lâu như vậy không nói câu nào, cậu có biết hay không thời gian là vàng
bạc, thời gian chính là sinh mạng a! cậu có biết hay không cậu đã lãng
phí của mình hết bao nhiêu tiền bạc, bao nhiêu sinh mạng! Mình cho cậu
ba phút, có chuyện mau nói có rắm mau thả, mình không có thời gian!"
Diệp Hiên Viên lù lù bất động, chẳng qua là