
Hỷ Lạc bực mình, cô chống
nạnh gào thét, “Lâm Hạo Sơ, có anh mới như vậy á? Lắng nghe tiếng lòng
của đông đảo người dân thành phố là trách nhiệm của anh, anh có biết hay không tiền lương của anh đều là do chúng tôi nộp đó!”
Lâm Hạo Sơ ngoáy ngoáy lỗ
tai, “Được, được, nói đi.” Chẳng muốn lật tẩy cô, có một đứa con nít
ranh vẫn chưa nộp thuế đó.
Hỷ Lạc thoả mãn ngồi xuống,
sống lưng thẳng tắp, trợn trừng mắt nhìn. Lâm Hạo Sơ kiên nhẫn chờ, cũng không thấy cô mở miệng, “Nói đi.”
Hỷ Lạc nhìn trời xa xăm, “Em nghĩ mấy tình tiết hay đều bị anh làm xáo trộn hết rồi, Lâm Hạo Sơ, anh đền cho em!”
Lâm Hạo Sơ không nói gì nhìn cô, Hỷ Lạc suy nghĩ một chút, “Vậy ngoài nó ra kể anh nghe phim Hongkong là được rồi.”
Lâm Hạo Sơ quả quyết cầm cuốn sách, “Không nghe! Từ điện ảnh biến thành phim truyền hình, với tốc độ
nói nhảm của em, tối thiểu có thể nói một giờ.”
Hỷ Lạc một tay nhào tới giật
sách trong tay anh, nghiến răng nghiến lợi, “Lâm Hạo Sơ, không phải anh
lại muốn ngâm chân chứ?”
Lâm Hạo Sơ phản xạ có điều kiện nhớ chậu thuốc nước đen đen kia, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, chăm chú lắng nghe.
Hỷ Lạc hài lòng bắt đầu nói
nhảm, “Chuyện này là như vậy nè, nam chính trong bộ phim truyền hình này bị mất trí nhớ, thế nhưng lúc nào cũng có một đoạn ngắn ký ức lẻ loi
vụn vặt nhắc nhở anh ta, dường như anh ta có một cô bạn gái. Tiếp đó sau khi liên lạc với người thân của anh ta mới phát hiện, người bạn gái
trong ký ức của anh ta lại là vợ sắp cưới của bạn anh ta. Nhưng mà trong ký ức anh ta và cô gái đó vô cùng thân mật. Sau cùng, trong lúc vô tình gặp lại cô gái trong trí nhớ của anh ta, lại có thể cùng với vợ sắp
cưới của bạn anh ta giống nhau như đúc, chỉ là tính cách hoàn toàn không giống nhau. Về sau chung sống với nhau dần dần mới phát hiện, cô gái
kia và người vợ sắp cưới của bạn anh ta là cùng một người. Cô gái kia
lúc nhỏ từng bị thương về tâm lý. . .” Hỷ Lạc dừng lại, quan sát phản
ứng của Lâm Hạo Sơ, mới cẩn thận dè dặt nói ra câu tiếp theo, “Cô gái
kia mắc một loại bệnh.”
Lâm Hạo Sơ nhìn cô thần thần bí bí, rất phối hợp rất làm tròn bổn phận tiếp lời cô, “Bệnh gì?”
Hỷ Lạc chậm rãi nói ra, “Nhân cách phân liệt.”
Lâm Hạo Sơ nhìn cô, trên mặt
không có biểu hiện đặc biệt gì, Hỷ Lạc nhìn chăm chú vào mỗi phản ứng
nhỏ xíu trên nét mặt anh. Lâm Hạo Sơ nửa ngày mới nhíu mày hỏi cô, “Hết
rồi?”
Hỷ Lạc nhìn không ra hứng thú của anh, trố mắt cứng đơ, “Hết rồi.”
Tay Lâm Hạo Sơ vỗ nhẹ nhẹ hai gò má cô, “Tần Hỷ Lạc, thì ra khẩu vị em nặng như vậy, thích thể loại
chuyện biến thái như thế.” Nói xong còn ra vẻ thật đáng tiếc lắc đầu,
“Đứa trẻ đáng thương.”
Hỷ Lạc trừng mắt nhìn, đây là tình trạng gì? Tại sao Lâm Hạo Sơ lại có phản ứng này? Cô nghi ngờ dựa
sát vào hỏi, “Lâm Hạo Sơ, cái đó . . anh nghe xong nghĩ thế nào?”
Lâm Hạo Sơ suy tư, cho ra kết luận, “Nữ diễn viên chắc là thích nam diễn viên mất trí nhớ.”
Hỷ Lạc nuốt nuốt nước miếng, cười gượng hai tiếng, “Anh. . . thật thông minh!”
Lâm Hạo Sơ nhếch nhếch khóe
miệng, “Cảm ơn. Phim truyền hình không dinh dưỡng, không có tính xây
dựng như thế, rất nhiều người có thể đoán được kết cục.”
Hỷ Lạc thất bại lộn ngược
quay về giường, xem ra chiêu này không được, anh hoàn toàn không nhận
ra. Cũng đúng, anh căn bản là không biết vấn đề này của mình mới đúng,
muốn an nhìn thẳng vào bệnh tình của mình, trước hết phải khiến anh ấy
tin rằng mình có loại bệnh này mới được. Hỷ Lạc lăn lông lốc ngồi dậy,
Lâm Hạo Sơ bất đắc dĩ nhìn người lăn qua lăn lại suốt nãy giờ, “Đêm nay
hình như tinh lực em rất dồi dào.”
Hỷ Lạc chạy vội tới tủ quần áo lục lọi, làm rối loạn một trận, tìm được một cái DV, ngầm cười hắc hắc, nảy ra ý hay.
. . .
Kế tiếp, Hỷ Lạc chỉ có thể
yên tâm đợi ngày 15 tháng sau. Cuối cũng cũng tới ngày 15, cô lặng lẽ
đem DV (máy quay phim) đặt trên đầu tủ quần áo phòng ngủ, chỉ cần Lâm
Hạo Sơ đứng trước gương, nhất định có thể quay được toàn bộ quá trình.
Để phòng ngừa bất trắc, Hỷ Lạc cũng mượn DV của Lâm Mẫn đặt ở thư phòng.
Vừa tan học, cô liền cấp tốc
chạy về nhà, vừa về đến nhà thì thấy Lâm Hạo Sơ với vẻ mặt u ám ngồi ở
phòng khách. Bỗng nhiên Hỷ Lạc có loại dự cảm không tốt, cô chậm rãi đến gần Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ ngẩng đầu nhìn cô một cái, từ phía sau đem
ra hai máy DV, trên mặt như trước là hình dạng sóng lớn cũng không sợ
hãi, “Đây là cái gì?”
Hỷ Lạc ngượng ngùng cười cười, “Cái đó. . . DV á, anh không nhận ra?”
Hiển nhiên Lâm Hạo Sơ chẳng
có chút hứng thú cùng cô ba hoa, anh dựa lưng vào sofa, tay liên tục ấn
nút play, sắc mặt bình thản nhìn hình ảnh, “Em muốn biết cái gì?”
Huyệt thái dương của Hỷ Lạc
giật giật liên hồi, ngay cả nhịp đập của trái tim không ngừng tăng lên
dồn dập, cô trở nên im lặng, “Em không muốn biết gì hết, em chỉ là muốn
cho anh biết một chuyện.”
Lâm Hạo Sơ không ngẩng đầu
nhìn cô, tiếp tục nhìn hình ảnh trong DV. Hỷ Lạc không biết rốt cuộc DV
trong quá trình đã quay được những gì, cũng không biết Lâm Hạo Sơ sau
khi xem sẽ có phản ứng nào, thực ra trong lòng cô không có một chút sứ