Old school Swatch Watches
Cám Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh

Cám Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321865

Bình chọn: 8.00/10/186 lượt.

ề nghị cô suy nghĩ lại

cho kỹ càng.”

Thấy Hỷ Lạc trở nên im lặng,

luật sư Vu muốn nói lại thôi, “Cô Lâm, xin lỗi tôi nhiều lời, bí thư Lâm đã đến tòa án trình báo cáo sức khỏe tâm lý của anh ấy, đã chẩn đoán

chính xác anh ấy mắc bệnh đa nhân cách phân liệt nghiêm trọng, cho dù cô không ký, toà án cũng sẽ dựa vào ý nguyện của người ủy thác quyết định

hai người ly hôn.”

Hỷ Lạc trợn to mắt nhìn anh

ta, hô hấp bắt đầu hỗn loạn, “Anh nói, Lâm Hạo Sơ đã đến tòa án trình

báo cáo tâm lý của anh ấy?”

Luật sư Vu gật đầu, tiếp tục

nói, “Tình trạng của bí thư Lâm hiện nay, đã không còn thích hợp cùng cô chung sống với nhau, cho nên anh ấy lựa chọn ly hôn cũng là muốn tốt

cho cô.”

Hỷ Lạc gục đầu xuống, cô sớm

nên đoán ra, nhất định Lâm Hạo Sơ đã thấy hình ảnh trong DV, anh nhất

định là đã biết bệnh tình chính mình.

Luật sư Vu trở nên trầm tĩnh, “Cô Lâm, bí thư Lâm và tôi cũng coi như quen biết đã lâu, tôi lắm miệng nói một câu, chuyện anh ấy quyết định rất khó thay đổi, thậm chí anh ấy đã trình đơn xin từ chức, chuyện này đủ để nói rõ anh ấy kiên trì bao

nhiêu.”

Hỷ Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu,

luật sư Vu đem thỏa thuận ly hôn đẩy tới trước mặt Hỷ Lạc, “Cô Lâm, cô

vẫn là cân nhắc cho kỹ đi.”

Tiễn luật sư Vu đi xong, Hỷ

Lạc liền gọi điện thoại cho Lâm Hạo Sơ, trong điện thoại vẫn là truyền

đến một giọng nữ máy móc, “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã

tắt máy.”

Hỷ Lạc nắm túi xách vội vàng

ra ngoài, đến tòa thị chính, sau khi hỏi bảo vệ mới biết Lâm Hạo Sơ đã

đi công tác, lại hỏi tiếp đi đâu, bảo vệ cũng không biết, cho dù biết

cũng sẽ không tùy tiện nói với người xa lạ. Hỷ Lạc chán nản lếch bộ trên đường, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô lấy điện thoại ra bấm số, “Alo, thư ký Ngô, tôi là Hỷ Lạc. Anh… có thể nói cho tôi biết các anh đang công

tác ở đâu không?”

Thư ký Ngô liếc mắt nhìn Lâm

Hạo Sơ đang ngồi trước bàn hội nghị cùng mọi người thảo luận, che ống

nghe nhỏ giọng đi ra xa, “Hỷ Lạc, cô cũng đừng khiến tôi khó xử.”

“Thư ký Ngô, xin anh nói cho

tôi biết được không, tôi tuyệt đối không cho anh ấy biết là do anh nói,

tôi bảo đảm.” Hỷ Lạc có chút nôn nóng bất an, chỉ có loại ý thức nói cho cô, cô phải lập tức nhìn thấy Lâm Hạo Sơ.

Thư ký Ngô im lặng một hồi,

anh ta hắng giọng nói, “Tôi là tuyệt đối sẽ không nói cho cô biết chúng

tôi đang công tác tại mỏ dầu huyện J.”

Hỷ Lạc nheo mắt cười, “Cảm ơn anh, thư ký Ngô.”

Thư ký Ngô ngắt điện thoại,

khe khẽ thở dài, lại nhìn về phía phòng hội nghị, hy vọng làm như vậy có thể giúp được anh ấy.

Hỷ Lạc trực tiếp bắt xe khách đi tới huyện J, bởi tối hôm qua cả đêm chưa được ngủ ngon, thần trí mơ

màng suốt đường đi. Tình hình giao thông không tốt, đoạn đường thông từ

thành phố N tới huyện J đang được sửa chữa, mặt đường lởm chởm ổ gà, hơn nữa mưa gần đây tạo thành vũng nước trên mặt đường. Lộ trình 3 tiếng

đồng hồ ngắn ngủi nhưng sắp thành 6 tiếng đồng hồ.

Lâm Hạo Sơ ra khỏi phòng họp thấy thư ký Ngô đứng trên hành lang đờ ra, anh lại gần, “Ngơ ngẩn cái gì vậy? Đi thôi.”

Thư ký Ngô vội vàng đuổi

theo, “Lịch trình tiếp theo là kiểm tra vấn đề an toàn của mỏ dầu, xong

rồi về luôn. Bây giờ trời cũng tối rồi, không bằng ngày mai về đi?”

Lâm Hạo Sơ một đường thẳng

tới phía trước, “Trong thành phố đột nhiên có điện gọi về, chúng ta phải trở về thành phố trong đêm.”

Thư ký Ngô ngây ngẩn cả người, “Lập tức đi?”

Lâm Hạo Sơ nghi hoặc quét mắt liếc anh ta, “Anh muốn ở đây?”

Thư ký Ngô vội vã lắc đầu,

nhưng đầu óc xoay vòng vòng, hai người cũng quá là có khả năng làm khổ

nhau? Người kia vừa tới, người này lại muốn đi? Nhìn bầu trời bên ngoài

bỗng nhiên u ám, thư ký Ngô lẩm bẩm nói, “Hình như trời muốn mưa rồi.”

Cũng không biết Hỷ Lạc có thể đến kịp hay không.

“Cái gì?” Lâm Hạo Sơ nhìn anh ta kỳ kỳ quái quái.

“A? Không có việc gì không có việc gì.” Thư ký Ngô lẩm bẩm.

Trên đường trở về, quả nhiên

trời bắt đầu mưa, mưa như trút nước, thư ký Ngô lái xe, cẩn thận chú ý

tình hình giao thông, “Thời tiết loại này, đường xá loại này, thật đúng

là dễ xảy ra chuyện.”

Lâm Hạo Sơ nhìn màn mưa đờ

ra, chân được phủ một tấm chăn Winnie Pooh, là Hỷ Lạc mua cho anh, anh

nhìn con Winnie Pooh trên đó, cảm giác càng xem càng thấy ngây ngây ngốc ngốc giống người nào đó, không biết bây giờ cô đang làm gì. Do dự một

hồi, Lâm Hạo Sơ lấy điện thoại cá nhân ra ấn phím khởi động máy. Vừa mới bật máy thì tiếng tin nhắn nhắc nhở vang lên, đều là tin nhắc nhở. Chỉ

có một tin nhắn là do Hỷ Lạc gửi đến, “Bây giờ em đang trên đường đến

huyện J, chờ em!” Nhìn thời gian gửi tin là 12 giờ.

Chiếc Mercedes màu đen và một chiếc Iveco chạy giao nhau, Lâm Hạo Sơ vô thức quay đầu lại nhìn chiếc

Iveco màu trắng, trên biển số xe rõ ràng biểu hiện là biển số của thành

phố N. Trong màn mưa, nó chậm rãi chạy hướng ngược lại. Nhưng trong một

giây, Lâm Hạo Sơ rõ ràng nghe được tiếng tim chính mình đập dồn dập,

chiếc Iveco màu trắng đó chạy lệch dải phân cách, ngay trong tầm mắt của anh, trong khoảnh khắc đâm vào xe bồn chở dầu đang chạy phía đối diện,

trong nháy mắt,