
n,
tuy rằng vấn đề này là chính mình chủ động hỏi, nhưng vẫn nhịn không được nhéo
anh, vẻ mặt phẫn hận nói: "Vậy sao hiện tại anh lại vui vẻ ở bên cạnh
em?"
Vấn đề này Lâu Nghiêu Nghiêu thật sự không rõ, mặc dù
không muốn thừa nhận, nhưng nếu đổi lại là cô, từ nhỏ liền dính phải một đứa
vua phiền toái như vậy, trưởng thành trốn cũng không kịp, làm sao có thể tiếp
tục ở lại bên cạnh vua phiền toái này, thậm chí còn thích thượng đối phương.
Hơn nữa, cô không phải là tuyệt sắc mỹ nữ, chưa từng có người thích, thậm chí tính
cách có thể nói là ác liệt, được rồi... Tính toán như vậy, cô giống như một
chút ưu điểm cũng chưa có? Ngẫm lại khiến cho người ta cảm thấy thực ủ rũ...
Nhìn thấy Lâu Nghiêu Nghiêu bĩu miệng ủ rũ, Tần Chí
cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút đau lòng, cúi đầu ở hôn một cái lên
trán Lâu Nghiêu Nghiêu, cười nói: "Đại khái là vì anh làm hư em, sợ trừ
anh ra không ai dám muốn em, cho nên anh phải chịu trách nhiệm."
Nghe vậy, Lâu Nghiêu Nghiêu trừng đôi mắt to tròn vo,
cái gì gọi là không ai dám muốn? Cô trước đó không lâu còn được người thổ lộ
nha!
"Vậy còn em, vì sao muốn cùng anh ở chung?"
Tần Chí chưa cho cô cơ hội tức giận, hỏi ra nghi vấn trong lòng, anh tin tưởng
Lâu Nghiêu Nghiêu thật sự không thích Trần Hạo, cô cho tới bây giờ cũng không
phải là một nữ nhân am hiểu ngụy trang, những lời đã nói thì sẽ không thay đổi.
Tần Chí đợi câu trả lời thuyết phục, anh vẫn không tìm
ra nguyên nhân, anh biết nếu như anh hỏi, Lâu Nghiêu Nghiêu nhất định sẽ nói
thật, sẽ không lừa anh, nhưng vẫn như cũ không muốn hỏi, không muốn nghe đến
câu trả lời mình không muốn, nhưng sau khi kết giao, anh lại có thể cảm giác
được Lâu Nghiêu Nghiêu thật sự thích anh, cũng không phải là chỉ có anh đơn
phương. Sau khi hỏi ra miệng thì hòn đá trong lòng anh cũng bị dời đi, đột nhiên
cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lâu Nghiêu Nghiêu liếc cái xem thường: "Em còn
tưởng rằng anh sẽ không hỏi. Đại khái là vì trên đời này không ai đối với em
tốt hơn anh. Hơn nữa, anh đều đã đem em làm hư, em không tìm anh phụ trách thì
tìm ai?" Lâu Nghiêu Nghiêu đem lời nói vừa rồi của Tần Chí đáp lại.
Nếu như Lâu Nghiêu Nghiêu nói cô yêu Tần Chí mới cùng
một chỗ, đại khái Tần Chí cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cô nói là vì
anh đối tốt với cô, điểm này Tần Chí không có lý do không tin, trên đời này làm
sao tìm được người tốt với Lâu Nghiêu Nghiêu hơn anh? Từ điểm này mà nói Tần
Chí vẫn thực tự kỷ.
Anh cũng không biết như vậy thì có cái gì không tốt
hoặc tiếc nuối, có lẽ có người cảm thấy rung động mới là tình yêu chân chính,
bởi vì cảm động mà ở cùng một chỗ cũng không phải tình yêu, nhưng so với tâm
đột nhiên rung động, anh cảm thấy cảm tình như vậy mới có thể lâu dài, huống hồ
những gì anh trả giá Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không phải không biết, sau này anh
sẽ đối với cô rất tốt, làm cho cô đến rời đi cũng không muốn nghĩ tới.
Cô gái này sẽ vẫn thuộc về anh, từ khi anh nhận mệnh,
anh đã không muốn buông tay, người chân chính không muốn buông tay, kỳ thật là
anh mới đúng. Nói cảm tình của bọn họ là tình yêu, không bằng nói là một loại
ràng buộc không trốn thoát được thì đúng hơn. Lâu Nghiêu Nghiêu bị Tần Chí dùng
ánh mắt nóng bỏng nhìn có chút ngượng ngùng, chẳng lẽ cô nói sai cái gì? Bị
nhìn chằm chằm như vậy, chân vô thức lui về phía sau lại không cẩn thận liền
trật chân ngã, vốn vừa rồi dẫm Trần Hạo quá nhiều, chân liền mệt, điệu nhảy này
tuy rằng không thương tổn đến chân, nhưng rõ ràng chân dùng lực không đủ, cô vô
ý xoay chân tự nhiên không tránh được ánh mắt Tần Chí, không đợi cô mở miệng,
Tần Chí đã nói: "Đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Lâu Nghiêu Nghiêu đương nhiên không
ý kiến, nhưng cô cũng không muốn ở trong này, cô hiện tại tuy rằng đã không
ngại người khác nhìn cô thế nào, nhưng vẫn không muốn bị người dùng ánh mắt
khác thường nhìn mình: "Em mệt rồi, chúng ta về nhà đi."
"Được."
Tần Chí ôm Lâu Nghiêu Nghiêu rời khỏi sân nhảy, lại
cùng đám người Đông Đông chào hỏi qua, hai người liền rời khỏi vũ hội, đi ra
bên ngoài, sau khi không còn thấy một bóng người, Tần Chí ngồi xổm phía trước
Lâu Nghiêu Nghiêu. tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mắt cá chân Lâu Nghiêu Nghiêu, anh
ngồi quá gần, Lâu Nghiêu Nghiêu thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của anh
phả ra trên bàn chân của cô, nhất thời cả người đều khô nóng, thẹn quá thành
giận đẩy anh: "Anh làm gì vậy? Chân em không có việc gì." Nói xong,
tự mình đứng dậy rời đi.
Bị đẩy, Tần Chí ngã ngồi trên mặt đất, tuy rằng hảo
tâm bị trở thành lòng lang dạ thú, anh cũng không để ở trong lòng, không sao
cả, đứng lên chậm rì rì đi theo phía sau Lâu Nghiêu Nghiêu. Sau đó hai người
đều không nói gì, khi đứng ở trong thang máy, Lâu Nghiêu Nghiêu thậm chí xoay
đầu sang một bên, Tần Chí nổi hứng nhìn biểu tình của cô. Anh từng thấy cô tức
giận, thấy cô mắng chửi người, lại rất ít khi nhìn thấy cô ngượng ngùng.
Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy nóng hoảng, phỏng chừng
là vừa mới uống rượu gây họa, cô tửu lượng kém, uống một chút sẽ say, cho