
ống như
một đứa ngốc, vẻ mặt ngu ngốc, trên mặt còn có nước mắt chưa khô. Hai người đều
bị dọa nhảy dựng, sẽ không phải là ngã đến ngu chứ?
Lâu Thanh Thanh áp chế niềm vui khó hiểu nơi đáy lòng
khi thấy tình cảnh đó, thử gọi một tiếng: "Nghiêu Nghiêu."
Lâu Nghiêu Nghiêu lúc này mới chú ý tới hai người,
nhướng mày, rút tờ giấy lau nước mắt, chán ghét đánh giá hai người, Lâu Thanh
Thanh buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi kẻ ô vuông mộc mạc màu xám cùng quần bò
bạc trắng bệch, dưới chân là một đôi giày vải trắng, mộc mạc thật giống như bọn
họ ngược đãi cô ta, không xinh đẹp giống mấy năm sau, mà Trần Hạo mặc áo sơmi
trắng quần tây, trước sau như một tuấn tú rực rỡ như ánh mặt trời.
Lâu Nghiêu Nghiêu liếc mắt xem thường: "Lâu Thanh
Thanh, đừng gọi tôi như vậy, tôi với cô không thân."
"Nghiêu Nghiêu, chị biết em còn đang giận chị,
còn trách chị, nhưng chị thật sự không lấy cái đó của em, ngày hôm qua em hôn
mê, dì Phương đã tìm được rồi, là em không cẩn thận đánh rơi xuống dưới bàn."
Phương Hi Lôi chưa bao giờ che giấu sự chán ghét đối với Lâu Thanh Thanh, tất
nhiên sẽ không cho cô gọi mẹ.
Nghe thanh âm ủy ủy khuất khuất của Lâu Thanh Thanh,
Lâu Nghiêu Nghiêu phiền chán, đánh rơi xuống bàn? Tròng mắt cô làm bằng nhựa à
sao? Cái hộp lớn như vậy lại không nhìn thấy
"Tốt lắm, hiểu lầm giải trừ là tốt rồi."
Nhìn thấy sắc mặt Lâu Nghiêu Nghiêu càng ngày càng không tốt, Trần Hạo làm
người hoà giải: "Nghiêu Nghiêu, đói bụng không? Anh mang theo bánh dâu tây
em thích nhất này."
Lâu Nghiêu Nghiêu lười liếc mắt một cái, trực tiếp
tiễn khách: "Bác sĩ nói tôi cần tĩnh dưỡng, mời các người về đi."
Trần Hạo nghĩ cô còn đang tức giận, huống hồ anh ta
lại tới cùng Lâu Thanh Thanh, Lâu Nghiêu Nghiêu cahwsc chắn đang ghen tị, anh
ta lộ ra một nụ cười hiểu rõ, trấn an nói: "Nghiêu Nghiêu, tức giận thế
nào cũng không thể bắt thân thể của mình chịu tội được, ngoan, ăn sáng trước
đi."
Ngoan? Lâu Nghiêu Nghiêu thiếu chút nữa không nhịn
xuống sở muốn nôn vào mặt anh ta, luyến tiếc tin nhắn trong di động, cô nhịn
xuống xúc động, cô muốn bọn họ đi, chính là lo lắng mình không áp được lửa
giận, lấy ghế dựa đập vào mặt họ, cô cũng không muốn thật vất vả có một lần
trọng sinh, lại bởi vì đem hai người kia đập chết, lại trở thành công dã tràng.
Trần Hạo nghĩ rằng mình hoa mắt, anh ta thấy cái gì?
Lâu Nghiêu Nghiêu luôn luôn khúm núm, nói gì nghe nấy, cặp mắt luôn luôn mang
theo ái mộ cùng khát khao lại không chút nào che giấu sự chán ghét, không,
không chỉ là chán ghét, nói là căm hận cũng không đủ. Trần Hạo không chút nghi
ngờ, thậm chí cô ấy còn muốn bóp cổ mình.
"Nghiêu Nghiêu..."
Không đợi anh ta nói cái gì, Lâu Nghiêu Nghiêu đã lấy
gối đánh hai người: "Đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài cho tôi, tôi
không muốn nhìn đến đôi cẩu nam nữ các người!"
Cô bé lọ lem cũng tốt, hoàng tử cùng tốt, không liên
quan tới cô, các người muốn chơi trò tình yêu thì cứ chơi, muốn chơi trò tô bùn
lên mặt cũng được, thật có lỗi, tôi không phụng bồi, các người tự chơi đi! Khi
Phương Hi Lôi đến liền thấy một màn như vậy, ở cửa phòng bệnh, Trần Hạo che chở
Lâu Thanh Thanh, hai người chật vật né tránh, Lâu Nghiêu Nghiêu khí phách cầm
cái gối đập xuống người bọn họ. Phương Hi Lôi nhíu mày nhìn, không lên tiếng,
hoàn toàn không có ý định ngăn cản, thẳng đến Lâu Thanh Thanh thấy được, hét lên
một tiếng: "Dì Phương!"
Lâu Nghiêu Nghiêu quay đầu liền nhìn thấy mẹ mình đứng
ở bên cạnh, cũng không biết bị thấy được bao nhiêu, nhất thời có chút ngượng
ngùng, vừa rồi cô đập sảng khoái, không khác gì người đàn bà chanh chua, xong
rồi...
Trần Hạo sửa sang lại quần áo, tuy rằng thực chật vật,
nhưng lại phi thường thong dong lễ phép kêu một tiếng: "Dì Phương."
Lâu Thanh Thanh nắm góc áo đứng ở bên cạnh, bộ dáng
như con dâu nhỏ, giận mà không dám nói gì, ủy khuất. So với một đôi này, liền
càng cảm thấy Lâu Nghiêu Nghiêu vẻ mặt hung ác cầm lấy gối đầu là không thể nói
lý!
Phương Hi Lôi bất động thanh sắc hỏi: "Đây là có
chuyện gì."
"Dì Phương, chúng con đến thăm Nghiêu Nghiêu,
nhưng Nghiêu Nghiêu..." Mặt sau Lâu Thanh Thanh cũng không nói gì, bất quá
cũng không cần nói.
"Được rồi, các người đi về trước đi, tôi sẽ nói
Nghiêu Nghiêu." Sắc mặt của Phương Hi Lôi không thay đổi.
Trần Hạo nhìn nhìn sắc mặt của Lâu Nghiêu Nghiêu, biết
điều rời đi, trong lòng anh ta thực nghi hoặc, sao một ngày không gặp, Lâu
Nghiêu Nghiêu liền biến thành như vậy? Lâu Thanh Thanh cũng đồng dạng nghi
hoặc, nhưng chỉ có thể rời đi, cô ta ở trước mặt Phương Hi Lôi luôn luôn thuận
theo, cũng không muốn phá hủy hình tượng này.
Thấy bọn họ đi rồi, Lâu Nghiêu Nghiêu rụt rè kêu một
tiếng: "Mẹ."
"Ừ." Phương Hi Lôi lên tiếng, kéo Lâu Nghiêu
Nghiêu đi vào phòng bệnh, trong lòng còn đang suy nghĩ, làm cách nào giải thích
nguyên nhân Lâu Viễn Chí không tới, mới có thể làm cho cô không phải khổ sở,
thấy mẹ cau mày không nói lời nào, Lâu Nghiêu Nghiêu không yên nói: "Mẹ,
mẹ giận à?"
Phương Hi Lôi sửng sốt: "Mẹ giận cái gì?"
Lâu Nghiêu