
mà lại bị Lâu Viễn Chí ngăn trở, ông
lạnh lùng nghiêm mặt nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu: "Đừng vội mang đồ ăn lên,
Nghiêu Nghiêu, cha có lời muốn nói với con."
Lâu Nghiêu Nghiêu vừa vặn đi đến trước bàn, thân thiết
gọi một tiếng mẹ, sau đó kéo ghế dựa ngồi xuống, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Lâu
Viễn Chí, không thể không nói, người đàn ông này không thể nghi ngờ là khá anh
tuấn, thời gian tựa hồ phá lệ chiếu cố đối với người đàn ông này, đã qua tuổi
bốn mươi, nhìn qua lại chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, đại khái bình thường biểu
hiện quá mức ôn hòa, nên khi làm mặt lạnh cũng nhìn rất là thân thiết, không có
lực sát thương, đều nói tướng từ tâm sinh, Lâu Nghiêu Nghiêu từng tin tưởng ông
là mặt lạnh tâm ấm mới có thể như thế, sau lại mới biết được, ông chỉ là ngụy
trang đến mức quên biểu đạt lửa giận như thế nào.
Đối với ánh mắt dò xét của con gái, Lâu Viễn Chí không
hề tức giận, sắc mặt lại lạnh hai phần: "Nghiêu Nghiêu, cha đã nói cùng
con bao nhiêu lần, làm việc không thể sơ ý. Mà nếu làm sai, trước hết phải biết
tự kiểm điểm bản thân, mà không phải một mực đem sai lầm đổ lên trên người
người khác. Lúc này con bởi vì sơ ý của mình, làm mất đồ, lại đem tội lỗi đổ
lên trên người chị gái, bình thường cha dạy con như thế nào? Con gái Lâu Viễn
Chí ta chẳng lẽ chỉ biết vu khống?"
"Thực xin lỗi, cha, con biết sai rồi." Ngay
khi mọi người nghĩ Lâu Nghiêu Nghiêu sẽ tức giận phản bác, Lâu Nghiêu Nghiêu
ngoan ngoãn cúi đầu xuống, ngữ khí thành khẩn nhận sai.
Lâu Viễn Chí sửng sốt, nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu ánh mắt
nhiều hơn vài phần tìm tòi nghiên cứu, ngữ khí cũng mềm đi vài phần: "Biết
sai là tốt rồi, Nghiêu Nghiêu, xin lỗi chị gái con đi."
Tất cả mọi người chờ Lâu Nghiêu Nghiêu phun lửa,
Phương Hi Lôicũng đã cực kì tức giận, nhưng lời Lâu Viễn Chí nói cũng không có
gì sai, tuy nhiên nếu như Nghiêu Nghiêu tức giận nói lời quá đáng thì bà cũng
sẽ coi như gió bên tai là được, không có đạo lý gì lại để cho con gái bị khinh
bỉ.
"Chị, thực xin lỗi." Lâu Nghiêu Nghiêu nói
chuyện, đôi mắt to vô cùng đáng thương nhìn Lâu Thanh Thanh: "Em không nên
hẹp hòi như vậy, biết rõ điện thoại của chị hỏng rồi, lại không muốn cho chị
mượn điện thoại." Lâu Nghiêu Nghiêu đem đồ vật cầm trong tay đặt lên bàn,
đẩy đến trước mặt Lâu Thanh Thanh, đó là một cái di động tám phần còn mới,
chuyện bỗng chốc bị xoay chuyển, Lâu Nghiêu Nghiêu mở to hai mắt có chút vô
cùng đáng thương nói: "Nhưng mà chị à, ngày hôm qua chị lấy chiếc di động
trong phòng em là Tần Chí tặng cho em, tuy hiện tại em không cần, nhưng muốn
lưu trữ làm kỷ niệm, cho nên, chị có thể đem chiếc di động đó trả lại cho em
không? Hơn nữa, nó đã quá cũ, chị vẫn nên dùng này cái này đi."
Lâu Thanh Thanh trợn mắt há hốc mồm, cô ta đã chuẩn bị
tâm lí chịu mắng một chút, không nghĩ tới chờ tới cũng là này.
Nghe được lời nói của con gái, Phương Hi Lôi biết sự
tình có chuyển biến, lập tức chặn họng Lâu Viễn Chí hỏi: "Nghiêu Nghiêu,
sao lại thế này? Không phải nói quà con chuẩn bị đưa Trần Hạo bị mất sao? Sao
lại có chuyện điện thoại ở đây?"
"Quà tặng Trần Hạo? Không có mất mà, ngày hôm qua
con cầm về lại cảm thấy không thích, tùy tay vứt trên mặt đất, chị, không phải
chuyện di động sao?" Lâu Nghiêu Nghiêu dùng vẻ mặt ngơ ngác đem vấn đề đá
cho Lâu Thanh Thanh.
Lâu Viễn Chí cũng chất vấn: "Thanh Thanh, sao lại
thế này? Sao chuyện Nghiêu Nghiêu nói không giống với con?"
"Cha, sự tình không phải..."
"Cha, có thể là chị ngại nói thật, kỳ thật chuyện
là như vầy, hai ngày trước di động của chị bị con không cẩn thận làm hỏng rồi,
nhưng hiện tại chị là thành viên hội sinh viên, không có di động thực bất tiện,
cho nên chị đã lấy di động của con, chờ tháng sau lấy sinh hoạt phí sẽ mua cái
mới rồi trả lại con. Nhưng con lúc ấy đang cùng chị bực bội, cho nên không chịu
cho, ngày hôm qua con trở về, phát hiện thiếu một chiếc di động, liền cùng chị
cãi nhau, hôm nay con đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy chuyện này là con không
đúng, con có nhiều di động như vậy, cũng không cho chị mượn, là con quá hẹp
hòi, thực xin lỗi chị, di động này liền tặng cho chị, không cần trả lại."
Lâu Thanh Thanh nói chuyện luôn nhỏ giọng nhẹ nhàng,
làm sao là đối thủ Lâu Nghiêu Nghiêu, lập tức liền bị thanh âm của cô tác động,
sau đó bùm bùm thở dài, khẩu khí kia cùng ý tứ trong lời nói, nói là nhận sai,
chẳng bằng nói là khoe mẽ!
Lâu Thanh Thanh bị oan uổng, lập tức đỏ hốc mắt:
"Cha, không phải như thế, dì Lưu cùng dì Lục có thể làm chứng, Nghiêu
Nghiêu nói không phải sự thật."
Lâu Viễn Chí có chút đau đầu, bên trái Nghiêu Nghiêu
mang vẻ mặt thành khẩn hối cải nhìn ông, bên phải Thanh Thanh gấp đến độ hốc
mắt đều đỏ, như bị thiên đại ủy khuất, Lâu Viễn Chí nhìn xem cũng không biết làm
thế nào, nhìn hai bảo mẫu đứng ở cửa phòng bếp chờ mang đồ ăn lên: "Chuyện
ngày hôm qua, các cô nghe được bao nhiêu."
Nhất thời, ánh mắt mọi người dời về phía hai bảo mẫu,
hai bảo mẫu liếc nhau, dì Lưu nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu cười cười, mới nói:
"Chúng tôi ở dưới lầu, nghe cũng khôn