
khí đều
nghiêm túc, lái xe cũng liền không nói chuyện, hảo tâm bị coi thành chuyện xấu.
Chờ một giờ sau, thân thể của Lâu Nghiêu Nghiêu đã
cứng đến mất đi tri giác, trong ánh mắt quái dị của lái xe mà run run bước
xuống.
Lấy ra di động trong túi xem thời gian, ba giờ mười
rồi, hẳn là chưa tới trễ, Lâu Nghiêu Nghiêu ở sân bay gọi một ly sữa nóng, uống
lên mấy hớp, mới cảm thấy mình được sống lại, xong rồi, những ngày sau này nên
sống như thế nào đây?
Lâu Nghiêu Nghiêu buồn bực một ngụm uống hết chén sữa,
sau đó nhìn về phía xa chờ Tần Chí. Đều qua nhiều năm như vậy, Tần Chí đi đâu,
dùng máy bay gì, Lâu Nghiêu Nghiêu hoàn toàn không nhớ rõ, nhưng cô chọn vị trí
này tốt lắm, có thể nhìn chung toàn cục, mỗi một người đi ra từ sân bay đều có
thể thấy.
Lâu Nghiêu Nghiêu mua tạp chí để xem, từ ba giờ qua
chờ tới bốn giờ rưỡi, uống mấy ly nước, vào toilet vài lần, rốt cục ở trong đám
người thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lâu Nghiêu Nghiêu kích động đứng lên, xuyên qua đám
người nhìn anh, sau đó ngây ngẩn cả người, rõ ràng là gương mặt quen thuộc, lại
cảm thấy thực xa lạ, anh không giống như lần cuối cô nhìn thấy, cũng không
giống anh trong trí nhớ của cô.
Lần cuối gặp anh, khuôn mặt anh tiều tụy nhưng ánh mắt
lại trong suốt cũng không tuyệt vọng, mà trong trí nhớ, anh luôn nghiêm túc,
khuôn mặt anh tuấn âm trầm như nước, chỉ có lúc đối mặt cô, mang theo một chút
ý cười, ý cười kia cũng không đạt đáy mắt.
Anh hiện tại, đúng là lúc sự nghiệp vừa khởi sắc, cả
người hăng hái, thần thái bay lên, Lâu Nghiêu Nghiêu đã quên, anh cũng từng có
ánh mặt trời như vậy, tươi cười cũng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Nụ cười như vậy, Lâu Nghiêu Nghiêu đã rất lâu không
nhìn thấy qua, thậm chí đã quên, bắt đầu từ khi nào, thì anh không còn cười như
vậy nữa, rốt cuộc là cái gì, làm cho anh biến hóa lớn như vậy? Lâu Nghiêu
Nghiêu nghĩ không ra.
Sau đó Lâu Nghiêu Nghiêu thấy người phụ nữ kia, cái
người trong trí nhớ xinh đẹp khiến người đố kỵ, anh đang cười với cô ta, dùng
nụ cười chỉ có trong trí nhớ Lâu Nghiêu Nghiêu cười, Lâu Nghiêu Nghiêu đột
nhiên không nghe thấy âm thanh gì nữa, cô thất thần nhìn hai người họ song
song, nói nói cười cười thong thả rời khỏi sân bay.
Sau đó một cô gái mặc váy công sở xinh đẹp vẫy vẫy tay
với bọn họ, thực tự nhiên đón hành lý trong tay Tần Chí. Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn
ba người ngồi vào trong xe, nghênh ngang mà đi, thậm chí quên cả lên tiếng ngăn
cản.
Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy thực mờ mịt, cô
muốn tình cảm chân thành của Tần Chí để ở trên người cô, nhưng cô dựa vào cái
gì? Phụ nữ bên người anh, tùy tiện lôi ra một người đều vĩ đại hơn cô, cô dựa
vào cái gì? Cô không phải cái loại mỹ nữ làm cho người ta trước mắt sáng ngời,
cũng không phải cái loại có gương mặt ưa nhìn càng xem càng đẹp, trên mặt cô
duy nhất xuất sắc chính là một đôi mắt to tròn, khi mở to hết cỡ thậm chí sẽ
khiến người cảm thấy kinh khủng, mà cô hơn người cũng chỉ có làn da, là nước da
trắng noãn do cuộc sống an nhàn sung sướng dưỡng ra, điều này làm cho mặt cô
nhìn qua thực tinh xảo, nhưng hoàn toàn không thể nói tới gợi cảm, xinh đẹp,
người ta nhiều nhất chỉ nói cô đáng yêu mà thôi.
Khuôn mặt này sau này cũng bị cô dùng đồ trang điểm
phá hủy không còn chút gì, biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên hoảng sợ ý thức được, Tần Chí nói yêu cô, sẽ không
phải là đang an ủi cô chứ? Chuyện này cũng rất có khả năng! Nếu không sự tình
làm sao có thể biến thành như vậy? Vui mừng của cô vì sao lại biến thành kinh
sợ?
Không nói bên kia Lâu Nghiêu Nghiêu đang rối rắm, trợ
lý đang hỏi Tần Chí là đưa anh về nhà hay là về công ty thì Tần Chí chọn một
chỗ khác. Lúc đầu trợ lý cùng thư ký còn nói cười, nhưng thấy Boss nhà mình bắt
đầu thần du thiên ngoại, liền ăn ý không lên tiếng. Xe lẳng lặng đi về hướng
một tiểu khu biệt thự, rồi dừng lại ở biệt thự nhỏ ba tầng, dì Lưu cùng dì Lục
đang xem phim nhiều tập, nghe thấy chuông cửa liền mở cửa, thấy Tần Chí, nhất
thời khuôn mặt cười thành một đóa hoa cúc.
Tần Chí nhìn qua hai người thấy Lâu Thanh Thanh trong
phòng khách còn thật sự lau sàn, cười hỏi: "Dì, Nghiêu Nghiêu ở nhà
không?"
"Nghiêu Nghiêu ăn xong cơm trưa liền đi ra ngoài
rồi." Dì Lưu cao hứng nói: "Tiểu Tần, mau vào ngồi, lâu rồi không
thấy cháu, hôm nay ở lại chỗ này ăn cơm, dì nấu cho cháu một bàn đồ ăn ngon sở
trường, muốn ăn cái gì, cứ tùy tiện nói."
"Lần sau đi, dì Lưu, cháu chỉ tới đưa cho Nghiêu
Nghiêu chút đồ, còn phải đến công ty một chuyến." Tần Chí cười cự tuyệt,
sau đó đem đồ đặt ở sau cốp xe đưa cho hai vị bảo mẫu. “Đồ hơi nhiều chút, hai
dì phải đến lấy nhiều lần mới xong.”
Thừa dịp bận bịu này, Lâu Thanh Thanh buông khăn, lau
mồ hôi đi tới, ngượng ngùng gọi: "Anh Tần Chí."
Tần Chí lễ phép gật gật đầu, chưa từng tỏ vẻ gì nhiều,
thậm chí không liếc nhìn cô một cái.
Lâu Thanh Thanh trừng mắt nhìn, dùng ngữ khí vô cùng
tiếc hận nói: "Anh Tần Chí hôm nay trở về, tại sao trước đó không gọi điện
cho Nghiêu