
kỵ đã không còn, tôi phải làm thế nào mới thoát đi được
đây?
Tôi
nghĩ, tôi vẫn làm hại anh. Ít nhất lúc này, anh thật sự đang đối địch với cả
thế giới, với toàn bộ Đường gia. Những người chịu sự khống chế của Đường Triết
Lý có thể từ bỏ ý đồ sao? Sẽ không, bọn họ chịu đựng Đường Triết Lý cũng là vì
có thể chiếm được số tài sản khổng lồ của gia tộc, sao có thể để cho Đường Diệc
Diễm độc chiếm.
Chiến
tranh đã chính thức bắt đầu! Không có thời gian để thở nữa rồi!
“Anh
nghĩ, bây giờ em cũng hiểu được tình cảnh của mình, chỉ có đi theo anh, cùng
anh đứng chung một chỗ, em mới có thể toàn thân trở ra!” Đường Diệc Diễm nhìn
tôi, giọng điệu vừa như phân tích cũng vừa là cảnh cáo.
Tôi
không nói, cũng không muốn phản bác, đơn giản là đau lòng vì anh, đau lòng anh
phải duy trì bề ngoài kiên cường mà trái tim lại mỏi mệt không chịu nổi. Tuyên
chiến với tất cả mọi người ở Đường gia, cần nhiều dũng khí đến thế nào đây?
“Diệc
Diễm, em mệt chết đi được... Tới khách sạn ở đằng trước... được không?” Tôi do
dự liếc anh một cái, chỉ vào khách sạn cao ngất ngay phía trước, bảng tên màu
hồng lóe ra giữa trời đêm.
Đường
Diệc Diễm ngẩn người, bất khả tư nghị nhìn tôi đầy khiếp sợ, anh nhìn chằm
chằm, dường như muốn thấy rõ trong lòng tôi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Anh cho
rằng tôi đang phục tùng?
“Em
không muốn về Thanh Viên, đi vào trong đó nghỉ ngơi được không?” Tôi lặp lại
lần nữa, xoá bỏ sự nghi ngờ của anh. Thật sự buồn cười, anh vẫn muốn tôi phục
tùng, không phải sao? Bây giờ lại có biểu tình không dám tin như vậy?
Tôi
nhịn không được cười một tiếng, Đường Diệc Diễm lại có chút bối rối, không
giống với vẻ lạnh lùng vừa rồi, một lần nữa cầm lấy tay tôi, đi nhanh về khách
sạn phía trước!
Nhân
viên lễ tân khẳng định là biết Đường Diệc Diễm, biểu tình quái dị của cô ta đã
nói rõ mọi thứ, nơm nớp lo sợ lại mang theo một chút chờ đợi, trộm ngắm Đường
Diệc Diễm rồi lại nhìn nhìn tôi, khinh thường, đố kỵ!
Những
biểu tình như vậy tôi đều quen thuộc.
Cầm
chìa khoá phòng, Đường Diệc Diễm kéo tay tôi đi vào trong thang máy, một đường
không nói gì. Có lẽ anh còn đang cẩn thận suy nghĩ xem tôi rốt cuộc đang tính
toán cái gì. Có lẽ còn đang hoài nghi tôi sẽ phản bội, hoặc là muốn giở thủ
đoạn gì đó!
Tranh
đấu với mọi người nên hình thành thói quen tính kế, mỗi một bước đều phải suy
nghĩ xem sẽ vì cái gì, bao gồm đối với chính người mình yêu!
Đi vào
phòng, tôi tiến thẳng về phía cửa sổ lớn, kéo rèm sang một phía. Bên ngoài, ánh
sáng như ngọc của thành phố không hề vì màn đêm thâm trầm mà trở nên yên tĩnh,
ngược lại càng tăng thêm vẻ quỷ mị. Dưới ánh đèn neon kia có bao nhiêu linh hồn
cô đơn không chịu nổi.
Tôi nhẹ
nhàng thở dài. Ngày mai, Đường Diệc Diễm sẽ phải đối mặt với một thế giới khác
hôm nay, ngày mai, xung quanh anh sẽ chỉ có tranh đấu, chỉ có đổ máu, mà tất
cả… đều là vì tôi!
Tôi vẫn
luôn trốn tránh, nhưng lại vẫn không thể tránh được. Tôi còn trở thành kẻ họa
thủy, nếu trận này anh thua, tôi chính là kẻ đầu sỏ hủy diệt anh giống như mọi
người vẫn nghĩ, hủy diệt anh hoàn toàn!
Tôi
xoay người, nhìn Đường Diệc Diễm đang đứng trước mặt, nhợt nhạt cười. “Em giúp
anh chuẩn bị nước tắm nhé?”
Thân
mình Đường Diệc Diễm khẽ run lên, như là không biết tôi, lông mi nhẹ nhàng chớp
một cái.
Tôi
nhún vai, đi vào phòng tắm, mở vòi nước, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy tay
khuấy động dòng nước, thử nhiệt độ. Sau đó lại cầm lấy lọ sữa tắm đặt ngay bên
cạnh, cẩn thận nhìn!
Còn anh
vẫn đứng ở cửa, lăng lăng nhìn tôi bận rộn. Hơi nước dần dâng lên trong không
khí khiến tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy tiếng hít thở nặng
nề mang theo sự lo âu truyền đến.
Tôi đem
khăn tắm vắt lên thành của bồn tắm, cúi đầu. “Diệc Diễm, anh tới thử xem có
thể...sao?”
Tôi còn
chưa nói hết, một đôi tay từ phía sau đã vươn tới gắt gao ôm tôi. Hơi thở nóng
bỏng của Đường Diệc Diễm xuy phất bên tai. “Em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Duyệt Duyệt, chết tiệt, em rốt cuộc suy nghĩ cái gì?” Trong giọng nói của anh
tất cả đều là ảo não, phiền táo, bởi vì không thể đoán được tâm tư của tôi!
Tôi
quay đầu, thấy rõ trên mặt anh xuất hiện sự lo âu, hoảng loạn, nhìn tôi chằm
chằm.
Vốn dĩ
tưởng rằng đã nắm trong tay hết thảy, lại không nghĩ tôi sẽ có phản ứng như
vậy.
Nhưng
anh sao có thể hiểu được, tôi chỉ là đau lòng, chính là đau lòng anh.
Cho dù
chỉ có một đêm, tôi cũng muốn xoa dịu vết thương trong trái tim anh. Ngày mai,
vĩnh viễn sẽ chỉ có tranh đấu, còn có thể cố kỵ đến tôi sao?
Có một
số việc, anh vẫn hiểu được, chỉ là anh đang trốn tránh. Có lẽ cho anh một
khoảng thời gian, anh có thể giải quyết mọi việc, nhưng mà đã không có, bởi vì
tôi, anh bị buộc đến nơi đầu sóng ngọn gió, không thể quay đầu, cũng chẳng có
cách nào quay đầu.
Quả
thực, là do tôi bức anh!
“Nước
sẽ lạnh mất!” Đầu ngón tay tôi chạm đến mặt nước. Bàn tay anh xẹt qua ngực tôi,
dồn dập thở dốc.
Trong
mắt Đường Diệc Diễm dâng lên một chút u ám, đôi ngươi trở nên thâm trầm, mê
loạn nhìn tô