
” Nỗi sợ hãi dai dẳng khi phải chứng kiến cảnh
tượng vừa rồi, bây giờ nghĩ về nó, trái tim đều co rút lại. Cho nên càng cảm
thấy hiện tại có thể ở trong lòng anh là hạnh phúc cỡ nào, trân quý cỡ nào.
Giây
phút tưởng rằng đã mất anh mới hiểu được, anh đối với tôi quan trọng như thế
nào!
“Đó là
luật sư của anh” Đường Diệc Diễm thản nhiên nói, có lẽ anh sợ tôi bị dọa, cố
làm cho ngữ điệu bình thản, nhưng tay ôm tôi lại bất giác buộc chặt, anh cũng
không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện đó.
“Tâm
trạng phiền chán, nen đi siêu thị đối diện mua thuốc lá. Không ngờ...” Luât sư
chờ anh trong xe lại thành vật hi sinh vô tội.
Là ông
của anh sao? Hay là người Đường gia... Nói không chừng... Đường Tỉ Lễ?
Tôi vội
ngẩng đầu nhìn Đường Diệc Diễm, tôi nên... nên nói cho anh hay không? Nói cho
anh tội ác ba năm trước đây của Đường Tỉ Lễ. Nói cho anh nỗi khổ tâm của tôi?
Nhưng... anh còn để ý sao? Để ý Việt Phong? Để ý tôi và Trần Việt Phong từng
yêu nhau?
Tôi do
dự nhìn anh, muốn nói rồi lại thôi! Có lẽ lúc này anh đã có tính toán chu toàn,
tôi nói ra có làm nhiễu loạn kế hoạch của anh không? Bây giờ anh nhất định vô
cùng phòng bị tất cả người Đường gia, nói ra, chỉ càng gia tăng gánh nặng cho
anh mà thôi. Hoặc là... anh căn bản cũng chẳng muốn báo thù cho Việt Phong...
“Sao
vậy?” Đường Diệc Diễm phát hiện sự do dự của tôi, bàn tay khẽ mơn trớn trán
tôi.
“Diệc
Diễm, chuyện Đường thị thuận lợi chứ?” Tuyên chiến với Đường Triết Lý, hai ngày
này thuận lợi sao?
Ánh mắt
Đường Diệc Diễm khẽ lóe lên, lặng lẽ thở dài. “So với trong tưởng tượng thì khó
khăn hơn, nhưng anh có thể nắm chắc, người thắng sẽ chỉ là anh. Mặc dù là lưỡng
bại câu thương! Đường thị cũng sẽ chỉ là của anh!”
Lưỡng
bại câu thương? Thân mình tôi run lên, khẩn trương nhìn anh, hốc mắt đỏ lên.
“Diệc Diễm... Anh không thể có chuyện gì được!”
Anh mà
có chuyện, tôi phải làm sao bây giờ, lo sợ làm cho trái tim kiên định của tôi
lung lay, tôi không muốn trốn tránh, đã không thể ngăn chặn nữa rồi, tôi
muốn canh giữ ở bên cạnh anh, liều lĩnh!
“Anh
luyến tiếc em, sao có thể có chuyện gì được chứ!” Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của
tôi, Đường Diệc Diễm buồn cười lắc đầu, ôm chầm lấy tôi, cằm đặt lên trán của
tôi. “Sao anh có thể bỏ được đây, Duyệt Duyệt, em vĩnh viễn là của anh, ai cũng
không thể làm hỏng!”
Diệc
Diễm! Tôi ôm chặt anh, cảm thụ sự ấm áp của anh, nhưng... tại sao trái tim vẫn
bất an?
Diệc
Diễm, có phải cách hạnh phúc càng gần, lại càng sợ hãi mất đi phải không?
Có lẽ
là quá mệt mỏi, tôi nhanh chóng thiếp đi trong lòng Đường Diệc Diễm, trong lúc
mơ mơ màng màng, tôi cảm giác được có cái gì lạnh lẽo ở đầu ngón tay của tôi.
Có
người nhẹ nhàng vuốt ngón tay tôi, một lần rồi lại một lần, giống như lửa!
Tôi
chậm rãi mở đôi mắt mỏi mệt. Đường Diệc Diễm đang nhìn tôi, nghiêng thân mình,
tay vỗ về chơi đùa lưng của tôi, khóe miệng nhẹ nhàng cười.
Tôi
chuyển động ngón tay, ánh sáng ngọc quang chợt lóe trên ngón áp út!
Đây
là... Tôi hoang mang nâng tay lên, một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng ở trên tay
của tôi.
Không
có thiết kế phiền phức, đơn giản nhưng phóng khoáng.
“Diệc
Diễm...” Tôi nghi hoặc nâng lên mắt, anh... mua nhẫn từ bao giờ... anh mang
theo sao?
Nhẫn
đính hôn ? Tôi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện anh và Trương Tuyết Ngưng đã đính
hôn, như vậy... Đây là nhẫn đính hôn của anh.
Sắc mặt
tôi bỗng chốc biến đổi, tay định tháo nhẫn ra.
“Em
dám...” Đường Diệc Diễm vội bắt lấy tay tôi, mắt trầm xuống, không hề có nhu
tình, ánh sáng trong đó làm cho người ta sợ hãi. “Em tháo xuống thử xem...”
Khẩu khí của anh cũng không giống như nói giỡn.
Tôi
chán nản, anh còn có thể giận? Rõ ràng là anh không đúng, một giây trước còn vô
cùng dịu dàng, bây giờ đã trở nên thô bạo như vậy, chỉ là bởi vì tôi muốn
tháo chiếc nhẫn này xuống?
Tháo
chiếc nhẫn đính hôn của anh và Trương Tuyết Ngưng xuống!
“Em cứ
tháo đấy!” Tôi cứng đầu không chịu thỏa hiệp, đẩy tay anh ra, tháo nhẫn trên
tay.
Sự lạnh
băng trong mắt Đường Diệc Diễm càng thêm sâu sắc, thân mình tiến tới, mãnh liệt
áp đảo trên người tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Sương Phi, em thử tháo nó ra
xem, hôm nay anh sẽ khiến cho em không xuống giường được!”
“Anh...”
Nhìn mặt anh âm trầm, tay tôi cứng đờ, ấm ức đỏ cả mắt, người đàn ông này quá
đáng, vĩnh viễn đều là ác ma. Vĩnh viễn đều bá đạo như vậy, rõ ràng biết tôi
thích anh, anh còn dùng nhẫn anh đính hôn với người khác để nhục nhã tôi!
Đồ tồi!
“Em có
chết cũng không cần nhẫn đính hôn của Trương Tuyết Ngưng!” Tôi khóc, không để ý cảnh cáo của anh, thẳng tay tháo nhẫn ra, tức giận ném xuống thảm!
Nhẫn
lăn trên mặt đất rồi dừng ở chân bàn.
Khuôn
mặt đang phẫn nộ của Đường Diệc Diễm vì lời nói của tôi mà bỗng ngây ra, anh
nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau, bỗng bật cười, ngực phập phồng.
“Anh
cười cái gì?” Anh còn cười được! Tôi cắn răng, tức giận trừng anh!
“Hóa
ra, Duyệt Duyệt của anh ghen đấy à!” Anh rốt cuộc cũng phản ứng lại, đè lên
thân mình của tôi một chút, ngón cái ma sát môi tôi.