
chúng tôi
đến nghĩa trang thăm Qua Nhan trước, nói cho cô bé tin chúng tôi đã kết hôn,
sau đó, chúng tôi tới mộ của Việt Phong, nhưng, một màn hí kịch lại xảy ra!
“Cô
giáo!” Tôi lặng lẽ nhìn trước mộ Việt Phong có cô giáo còn cả... Đường Tỉ Lễ.
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị, vẻ mặt nghiêm nghị, khẽ gật đầu, rồi lập tức
tiếp đón Đường Diệc Diễm.
Sao họ
lại đến?
“Chúc
mừng em đã kết hôn!” Cô giáo thân mật vươn tay về phía tôi: “Không ngờ em còn
có thể tới nơi này!”
“Cám ơn
cô!” Ngày hôm qua, Đường Tỉ Lễ tham gia hôn lễ, cô giáo không tới, bởi vì cô ấy
không thể đóng giả làm thư ký của Đường Tỉ Lễ để tham gia lễ khai mạc giống lần
trước, lần này, cô ấy không có lý do gì cùng hắn đứng chung một chỗ, không thể
quang minh chính đại đứng bên người đàn ông mình yêu!
“Tiểu
Phi, là Việt Phong của chúng ta không có phúc, nhưng cô vẫn cảm tạ em còn nhớ
đến nó!” Trong mắt cô giáo lóe ra nước mắt, lại nắm lấy tay của tôi. Tôi nhìn
cô. Cô giáo, cô có biết... em cố chấp như thế, đều là bởi vì trong lòng luôn áy
náy, cô có biết, người đàn ông mà cô yêu là một kẻ tiểu nhân ti bỉ như thế
nào...
Cô
giáo...
Đem bó
hoa đặt trước mộ Việt Phong, mặt trên, anh vẫn cười ấm áp như trước, bộ dáng
vân đạm phong khinh. Việt Phong, em kết hôn, em gả cho Đường Diệc Diễm, nếu em
nói với anh, bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc, anh sẽ chúc phúc cho em chứ?
“Diệp
tiểu thư, tất cả chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm được chứ?” Đường Tỉ Lễ và
Đường Diệc Diễm đã đi tới. Đường Diệc Diễm kéo tay của tôi qua: “Chúng ta cùng
bọn họ ăn một bữa cơm?”
Tôi khẽ
gật đầu, không nhìn Đường Tỉ Lễ: “Được!”
Trước
khi đi, tôi do dự nhìn mộ Việt Phong, khóe mắt liếc thấy Đường Tỉ Lễ phủ thêm
cho cô giáo một chiếc áo choàng chống lạnh. Người đàn ông này... có thể bỏ qua
cho hắn như vậy sao? Việt Phong, bởi vì lời nói của cô giáo, anh còn hy vọng em
trả thù hắn không?
“Duyệt
Duyệt!” Đường Diệc Diễm nhìn thoáng qua biểu tình ngây dại của tôi, theo tầm
mắt của tôi nhìn lại, không hờn giận cong môi: “Không được nhìn!” Nói xong, bàn
tay anh dùng sức kéo tôi rời đi.
“Diệc
Diễm!” Lực đạo của anh làm cho tôi đau đến mức khẽ kêu lên. Đường Diệc Diễm
cũng không quay đầu, kéo tôi bước đi, bóng dáng thoạt nhìn rất lãnh đạm. Dường
như đối với Việt Phong vẫn rất kiêng kị, muốn rời khỏi nơi này sớm một chút. Dù
sao, phải nhớ tới Việt Phong cũng khiến anh không thoải mái!
Chỉ là
anh không rõ, tôi đã gả cho anh, trái tim đã sớm thuộc về anh, tôi buồn cười
lắc đầu, bước chân nhanh hơn vượt qua bước chân của anh, tay kéo cánh tay anh
lại: “Ông xã!”
Đường
Diệc Diễm cúi đầu nhìn nụ cười trên mặt tôi, khuôn mặt dịu đi không ít, không
nói gì nắm chặt tay của tôi. Khóe miệng bởi vì câu nói của tôi mà chậm rãi
nhếch lên.
Ông xã,
gọi rất thoải mái!
Một màn
sương trắng, đây là nơi nào? Tôi bối rối nhìn xung quanh, bốn phía ngoài sương
trắng, cái gì cũng không thấy được, thoạt nhìn là mê mang và cả quỷ dị! Tôi mặc
một chiếc váy trắng, bước chân nhẹ nhàng, cảm giác như đi trong mây!
“Đừng
đi!” Có người ở phía sau gọi tôi, giọng nói này...
Tôi
nhanh chóng quay lại, không thể tin được nhìn người trước mắt... Những giọt
nước mắt nóng hổi trào ra.“Việt Phong... Việt Phong!” Trước mặt, Trần Việt
Phong xuất hiện rõ ràng trước mắt tôi, nụ cười của anh, cơ thể của anh…
“Việt
Phong...” Tôi muốn đến gần anh, Việt Phong lại từng bước lui về phía sau.
“Tiểu
Diệp, đừng lại đây!” Anh lắc đầu, chỉ vào đầu kia của màn sương trắng, nơi đó
có một cánh cổng đang mở, ánh sáng khác thường phát ra từ đó.
“Việt
Phong... Việt Phong... Anh có khỏe không?” Khỏe không? Nhiều năm như vậy rồi,
khỏe không? Tôi che miệng lại, kích động nhìn anh. Rốt cuộc cũng gặp được, từng
vô số đêm muốn mơ thấy anh.
“Tiểu
Diệp... Trở về đi, em quên còn có ai đang chờ em sao?” Trên khuôn mặt Việt
Phong lộ ra nét cười ấm áp. “Anh rất ổn... Ổn lắm... Tốt lắm... Tiểu Diệp, quên
hết tất cả đi, quên mối thù của anh... Anh không trách em, thật sự không trách
em!”
“Nhưng...”
Nếu không vì tôi, anh sẽ không chết, không vì tôi, anh sẽ có cuộc sống vui vẻ,
không vì tôi...
Sao tôi
có thể quên được, sao có thể quên! Áy náy đã sớm ép tôi tới không thở nổi,
nhiều năm như vậy vẫn không thể tiêu tan. Tra tấn nhiều năm như vậy, sao có thể
nói quên là quên!
“Việt
Phong…”
“Tiểu
Diệp... Giờ anh đang ở thiên đường, anh ở thiên đường dõi theo em, chúc phúc
cho em... Cho nên... Nhất định phải hạnh phúc!” Dần dần, khuôn mặt Việt Phong
bắt đầu mơ hồ, cuối cùng, nụ cười của anh biến mất trước mặt tôi, thân mình anh
cũng dần dần tan đi. Tôi muốn tiến lên, nhưng cơ thể lại bất động, chỉ có
thể bất lực đứng đó, trơ mắt nhìn Việt Phong tan biến.
“Việt
Phong... Việt Phong...”
“Tiểu
Diệp... Nhất định phải hạnh phúc!”
...“Duyệt
Duyệt... Duyệt Duyệt…” Ai không ngừng gọi tôi, bi thương như vậy, thống khổ như
vậy. Chậm rãi mở to mắt, đôi mắt ưu thương của Đường Diệc Diễm chợt sáng ngời, nắm tay tôi run run.
“Bà xã... Bà xã...” Mắt Đường Diệc Diễm sưng đỏ, anh đã khó