
mình, sự oán
hận trong lòng lập tức bình tĩnh lại. Nếu mất đi tất cả, cho dù đứng ở chỗ cao
nhất trên thế gian này, lại chiếm được cái gì đâu?
Ôm
Đường Tinh Vũ từ hoa viên trở về, vừa vặn đụng phải một người. Tôi ngẩng đầu,
là Đường Tỉ Lễ, vẻ mặt hắn đầy bối rối, thần sắc khẩn trương liếc tôi một cái,
phức tạp nhìn thoáng qua, sau đó vội vàng tiêu sái rời đi.
Hắn như
thế nào lại có vẻ mặt này? Lúc mới đến, tôi nhớ rõ hắn vẫn còn cười khanh
khách.
Ngay
sau đó, tôi nhìn thấy Đường Diệc Diễm đi ra từ chỗ tối, trong nháy mắt, tôi
dường như đã nhìn thấy điều gì đó trên mặt anh, nhưng cũng chỉ là trong nháy
mắt, anh đã cười cười đi đến bên cạnh tôi, nhẹ tay giúp tôi lau mồ hôi trên
trán. “Bà xã, mệt chết rồi phải không!”
Tôi lắc
đầu, trong lòng không hiểu sao lại tồn tại một trận gấp gáp, cảm giác bất an.
“Anh vừa nói gì với cậu thế?”
“Ừm!”
Đường Diệc Diễm lần đầu tiên chủ động ôm con từ trong lòng tôi, bởi vì tôi thật
sự có chút mệt mỏi. Tiểu tử này cũng không nhẹ.“Ông ấy nói với anh, có khả năng
sẽ ly hôn với mợ!”
Ly hôn?
Vì cô giáo sao? Nhưng nhìn bộ dáng không chút quan tâm của Đường Diệc Diễm,
trực giác của tôi cho rằng sự việc không hề đơn giản như vậy.“Diệc Diễm...
Em...”
“Duyệt
Duyệt... Vào trong thôi! Nơi này gió lớn!” Không để tôi nói hết, Đường Diệc
Diễm bèn ngắt lời, kéo tay tôi đi về phía phòng khách, hiển nhiên là không muốn
tiếp tục đề tài này. Tôi thở dài, cũng không hỏi lại. Đường Diệc Diễm không
nói, ai có thể cưỡng cầu anh đây, có điều... hy vọng cảm giác bất an trong lòng
chỉ là ảo giác. Tôi không muốn cuộc sống hạnh phúc bỗng nhiên biến mất, không
muốn!
Tôi
nghĩ trực giác của tôi vẫn là đúng. Từ hôm đó về sau, tôi rõ ràng cảm giác được
đã xảy ra chuyện gì đó, loại cảm giác này tựa như đang đặt gánh nặng trong
lòng, làm cho người ta không thở nổi.
Có một
ngày, tôi nhận được điện thoại của cô giáo, vội vàng chạy tới điểm hẹn, cô giáo
đã sớm ở quán cà phê đợi tôi.
“Cô
giáo?” Tôi nhìn nhìn, phát hiện tinh thần của cô có vẻ cũng không tệ mới ngồi
xuống. “Cô giáo, hôm nay cô tìm em là...” Điềm xấu dự cảm bao phủ trong đầu
tôi.
“Không
lâu nữa cô sẽ rời khỏi nơi này...” Cô giáo như muốn nói lại thôi, liếc tôi một
cái, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng, trên mặt khó nén vui sướng.
Vui
sướng?
“Tiểu
Phi, cô phải rời khỏi thành phố này, cùng với anh ấy!” Cô giáo nắm chiếc cốc,
ngón tay khẽ giật giật. “Vốn dĩ cô tưởng rằng cứ tiếp tục như vậy, nhưng anh ấy
lại nói với cô nguyện ý từ bỏ tất cả, từ bỏ công ty, cùng cô rời đi!” Bao gồm
cả ly hôn? Đây là sự thật? Hay là một âm mưu khác của Đường Tỉ Lễ?
Tôi lo
lắng nhíu mi. Biểu tình của cô giáo lại tràn đầy hạnh phúc viên mãn, làm cho
người ta không đành lòng đánh nát giấc mộng đẹp của cô. Nhưng cô ơi, cô có biết
không? Hắn là hung thủ đã hại chết Việt Phong! Em biết phải xoá bỏ như thế nào
đây?
“Tiểu
Diệp, quên đi thù hận, quên đi tất cả!”
Trong
đầu chợt vang lên một giọng nói mơ hồ. Đây là thật sao? Việt Phong, là anh sao?
Là anh đang bảo em quên sao? Buông tha cho Đường Tỉ Lễ, thành toàn cho hạnh
phúc của cô giáo?
“Tiểu Phi!
Tỉ Lễ đã nói cho cô biết, em và anh ấy từng có một chút khúc mắc, nếu thật là
như vậy, cô hy vọng em có thể tha thứ cho anh ấy, bởi vì Việt Phong... Cô thật
sự coi em như cháu gái của mình, cho nên...”
Một
chút? Buồn cười, giết chết Việt Phong, bóp chết một sinh mệnh tuổi trẻ, vây mà
còn gọi là một chút? Ân oán giữa chúng tôi đâu chỉ có chút ít. Cô giáo, cô chân
thành như vậy, em sao có thể để cô mang trên mình sự đau xót và áy náy giống
như em!
Tôi
muốn nói rồi lại thôi. Mấy lần muốn kể rõ cho cô giáo tình hình thực tế, nhưng
vẫn nói không nên lời. Cuối cùng, bằng nụ cười hạnh phúc của cô giáo, tôi thỏa
hiệp, buông tha tất cả, vĩnh viễn... vĩnh viễn chôn giấu trong lòng!
“Em
hiểu... Cô giáo, chỉ cần cô được hạnh phúc, cái gì... cái gì... cũng có thể...
buông!” Tôi gần như phải siết chặt hai tay khi nói những lời này. Cô giáo, cô
có được hạnh phúc, em cái gì cũng có thể buông, bao gồm cả mối thù của Việt
Phong, cho nên cô hãy cố gắng quý trọng niềm hạnh phúc này!
Đây là
tâm nguyện của em, cũng là lời chúc phúc của Việt Phong!
Cứ như
vậy đi!
oOo
Không
biết vì cái gì, bỗng nhiên thấy rất nhớ ông xã. Sau khi từ biệt cô giáo, tôi
không quay về nhà mà trực tiếp đi tới Đường thị, cũng không hề gọi điện thoại
báo trước cho Diệc Diễm, muốn dành cho anh một sự ngạc nhiên.
“Tổng
tài phu nhân!” Tiến vào đại sảnh, tất cả nhân viên đều cung kính chào tôi, hiện
tại đã muốn là xưa đâu bằng nay, được đãi ngộ cũng hiển nhiên trở nên khác
trước. Chính là vẫn cảm thấy không được tự nhiên, tôi luôn không thích cảm giác
cao cao tại thượng, cho dù bây giờ tôi đã gả cho một người đàn ông xuất sắc như
thế!
“Tổng
tài phu nhân, cô muốn đi tìm Đường tổng sao? Đường tổng vừa mới đi ra bãi đỗ
xe!” Một cô gái tỏ ra thông minh hảo tâm nhắc nhở tôi.
Đi ra
ngoài? Có việc sao? Tôi cảm kích khẽ cúi đầu với cô ấy, định đi ra bãi đỗ xe
xem thế nào. Có lẽ anh cũng đ