
ang chuẩn bị về nhà. Tôi vừa đi vừa lấy điện thoại
di động ra, cúi đầu xem giờ hiển thị trên màn hình, không hề chú ý tới người
đang đi tới. Anh ta dường như đang vội nên cũng không để ý tới tôi, hai người
chúng tôi vô tình đụng phải nhau!
“Thực
xin lỗi!” Tôi lên tiếng, xoay người nhặt di động rơi trên nền đất. Ngẩng đầu,
lại bởi vì người đang đứng trước mặt mà ngây ngẩn cả người!
Là
hắn... Là hắn! Vết sẹo xấu xí trên khóe mắt kia tôi vĩnh viễn cũng không quên
được, đây là kẻ đã từng tuyên bố muốn đẩy tôi vào chỗ chết, là hung thủ giết
Việt Phong!
Hắn
dường như cũng đã nhận ra tôi, mắt phút chốc trợn lên, khi tôi còn chưa kịp
phản ứng, nhoáng một cái hắn đã kinh hoảng bỏ chạy!
Hung
thủ, hung thủ! Tôi muốn hét lên thật to, sao hắn lại ở trong này, sao hắn lại
xuất hiện vào thời điểm này? Tôi không nghĩ mình không thể đuổi theo hắn được,
càng không nghĩ đến việc sức lực của chúng tôi cách nhau quá xa, trong đầu chỉ
có một ý niệm duy nhất, bắt lấy hắn, bắt lấy hắn!
Nhưng
khi hắn thấy tôi đuổi theo lại chạy trốn nhanh hơn, thể lực tôi chống đỡ hết
nổi, còn chưa kịp đuổi tới tiền sảnh của Đường thị đã thở hổn hển, hô hấp dồn
dập. Tôi ngừng lại, há miệng thở dốc, cổ họng quay cuồng, cảm giác nóng nực,
trơ mắt nhìn bóng dáng hắn lẩn tiến vào một ngõ nhỏ, biến mất không thấy tăm
hơi.
Không!
Đáng giận!
“Bà
xã!” Một chiếc xe đỗ lại ngay bên cạnh tôi, Đường Diệc Diễm từ trên xe bước
xuống, lo lắng đỡ lấy thân mình lung lay như sắp đổ của tôi.
“Diệc
Diễm!” Tôi bổ nhào vào lòng anh khóc rống. Tôi đã nhìn thấy hung thủ giết chết
Việt Phong, hắn vẫn sống, sống đến tự do tự tại, hắn không hề gặp phải báo ứng!
Tôi cố
nén khóc, gắt gao ôm lấy Đường Diệc Diễm. Vì cái gì, vì cái gì lại đụng phải
hắn?
Việt
Phong, Việt Phong, em rốt cuộc nên làm như thế nào đây?
“Sao
không nói tiếng nào lại bỏ chạy đến đây?” Đường Diệc Diễm đỡ tôi ngồi vào trong
xe, cài dây an toàn cho tôi.“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, bà xã?”
Nhìn
ánh mắt lo lắng của Đường Diệc Diễm, tôi khẽ nhíu mày, người đàn ông kia...
chẳng lẽ Đường Tỉ Lễ định mưu toan chuyện gì bất lợi cho Diệc Diễm?
“Diệc
Diễm, lần trước anh nói cậu và mợ ly hôn là thật sao?” Đường Tỉ Lễ nói phải rời
khỏi đây là thật, hay là lấy lui vì tiến?
“Ừm,
đại khái là thế!” Đường Diệc Diễm chuyển mắt, phát động xe, chạy vào đường
chính. “Hình như rất ầm ĩ!”
“Vậy...
anh có nghe cậu nói sẽ rời khỏi nơi này không?”
“Rời
đi? Thế thì chưa từng nghe!” Đường Diệc Diễm liếc mắt nhìn tôi một cái: “Em...
biết gì đó sao?”
“Em...”
Tôi không biết có nên nói hay không, nếu bây giờ nói ra, Diệc Diễm sẽ nghĩ thế
nào chứ! Anh sẽ trả thù Đường Tỉ Lễ ra sao, tính cách của Diệc Diễm có thù tất
báo, nhất định sẽ... như vậy cô giáo...
“Linh…”
Ngay lúc tôi đang do dự, di động Đường Diệc Diễm bỗng nhiên vang lên.
Nhận
điện thoại, sắc mặt Đường Diệc Diễm có chút khó coi, lo lắng liếc tôi một cái,
tôi khẩn trương nhìn anh, đã xảy ra chuyện gì sao? Dự cảm không tốt!
“Em
không mở di động sao? Đường Tinh Vũ không khoẻ, phát sốt rồi!” Ngắt điện thoại,
Đường Diệc Diễm quay đầu nói với tôi.
Cái gì?
Tôi hoảng hốt, nhất định là máy hết pin. “Tinh vũ!” Con, con tôi!
“Diệc
Diễm, con...”Tôi gấp đến mức phát khóc, con còn nhỏ như vậy...
“Không
sao đâu!” Đường Diệc Diễm vừa vuốt tay tôi vừa tăng tốc. “ Đã gọi cho bác sĩ
riêng rồi!”
May là
con chỉ bị cảm nhẹ, bác sĩ đã đến khám, cấp đơn thuốc rồi ra về. Nhưng con vẫn
khóc nháo không thôi, lòng tôi cũng sắp nát, mắt thấy Tinh Vũ nháo khóc, thanh
âm đã trở nên khàn khàn.
“Tinh
Vũ, Tinh Vũ!” Tôi đau lòng ôm con, không ngừng đi tới đi lui trong phòng, nước
mắt cũng rơi xuống.
Sao
uống thuốc rồi mà vẫn khóc dữ như vậy, con vẫn còn nhỏ, tại sao phải chịu bệnh
tật như thế này!
Tinh
Vũ!
“Duyệt
Duyệt!” Đường Diệc Diễm đi đến bên người tôi, ngăn trở thân mình đang lo âu của
tôi, anh ôm tôi, nhẹ giọng an ủi.
“Diệc
Diễm, tại sao Tinh Vũ vẫn còn khóc, không phải nói là không có việc gì sao? Con
vẫn đang khóc?” Tôi gắt gao ôm con, không chịu buông tay.
“Ngốc
ạ, con lập tức sẽ tốt thôi, đã uống thuốc rồi không phải sao?” Đường Diệc Diễm
đau lòng lau nước mắt giúp tôi, dỗ dành tôi buông con ra, đặt con nằm trên
chiếc giường nhỏ. Anh cùng tôi ngồi xuống một bên, tay ôm chặt tôi. Tôi tựa vào
lòng anh, lo âu nhìn con, vài lần nhịn không được lại muốn ôm lấy thằng bé
nhưng bị Đường Diệc Diễm ngăn trở.
“Yên
tâm, một lát nữa sẽ không sao rồi!”
Chúng
tôi canh giữ bên con, thằng bé lúc này dường như đã thật sự tốt hơn, tiếng khóc
cũng dần dần ngừng lại. Sau khi xác định con đã ngủ say, tôi mới nhẹ nhàng thở
ra, lại cố ý muốn canh giữ bên người Tinh Vũ, không chịu rời đi. Đường Diệc
Diễm đành bất đắc dĩ phải cùng tôi ngồi ở đó.
“Diệc
Diễm, con không có việc gì chứ?” Tôi vẫn không yên tâm hỏi lại, trong mắt lóe
ra lo lắng.
“Không
việc gì, em xem em kìa, mắt khóc đến sưng lên rồi!”
“Nhìn
em như bây giờ, anh thật sự hối hận đã để em sinh ra thằng nhóc kia! Em hơi
chút là rơi nước mắt vì nó!”
“Diệc
Diễm