
àng không phải người
có thể làm vũ nữ. Cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Sợ là
bị đàn ông sờ một chút sẽ khóc lên. Giỡn cái gì, coi nơi này là nhà từ
thiện chuyên cứu tế những cô gái không nhà hay sao! Nơi này là Bách Nhạc Môn, tùy ý quơ đại một người cũng đều được coi là mỹ nữ của Thượng Hải.
Chỉ bằng nàng?! Còn kém xa.
“Cô mau về Sư Tử Lâm đi.” Hướng Anh Đông khịt mũi. “Đừng gây thêm phiền phức cho tôi.”
“Anh nói cái gì?” Cẩm Tú không tin vào tai mình, ngay cả làm vũ nữ đều sợ
nàng không đủ tư cách sao? Làm người đến nước này, thực không bằng tìm
miếng đậu hủ đâm đầu chết đi.
Hướng Anh Đông quan sát nàng. “Cô cho
là tiền trong túi đàn ông dễ lấy như vậy sao? Vinh tiểu thư, trước hết
không nói tới cô có thể khiêu vũ hay không, chỉ bị khách bắt uống chén
rượu, hôn một chút cũng lập tức chạy về thắt cổ. Chén cơm này cũng không dễ ăn đâu. Cô còn cho là mọi người đều có thể làm sao? Không thì cứ đi
Hội Nhạc Lý xem.”
Hắn quay đầu đi. “Không tin cô cứ thử một lần xem.
Trong vòng một tháng cô phải kiếm được một trăm đồng cho tôi xem. Không
được thì lập tức về Sư Tử Lâm.” Không được, hắn phải đi tìm Tả Chấn hỏi
một chút xem, rốt cuộc có phải hắn sợ mình sống quá lâu rồi hay không!
Cẩm Tú ngẩn người nhìn bóng lưng của hắn. “Hội Nhạc Lý… Hội Nhạc Lý là cái gì?”
Khiêu vũ mà thôi. Có gì khó? Ai biết được, biết đâu nàng lại trở thành một Bạch Trân Châu hay Mã Lệ An khác.
Nhưng mọi việc hình như thật sự bị Anh thiếu nói trúng.
Đến Bách Nhạc Môn suốt hơn mười ngày, mỗi buổi tối Cẩm Tú đều bị ghẻ lạnh
mà ngồi ở trong góc. Nơi nơi đều có vũ nữ trang điểm xinh đẹp nhiệt tình ở bên người, khách khứa tấp nập, mọi việc đều suôn sẻ. Quả thực Cẩm Tú
có chút rầu rĩ. Như vậy… cũng không phải là cách. Đến cũng đã đến rồi,
chung quy không thể mỗi ngày cứ lề mề như vậy.
Đang do dự, một giọng
nói nũng nịu ở bên cạnh rơi vào tai Cẩm Tú: “Hạo ca, đừng có vừa đến đã
vội đi như vậy, Nhị gia cũng còn chưa có xuống. Anh ở chỗ này chờ ngài
ấy còn hơn là đứng chết cóng ở bên ngoài.”
Người đàn ông được gọi là
“Hạo ca” kia, nghe giọng hắn có chút nôn nóng: “Tôi ra ngoài hít thở
không khí. Đều đã hơn nửa đêm rồi mà Bách Nhạc Môn người còn dày đặc cả. Cô để ý dùm tôi một chút, nếu Nhị gia xuống tới thì ra cửa gọi tôi một
tiếng.”
Trong lòng Cẩm Tú chấn động… Nhị gia? Nghe quen tai thế.
Nàng bỗng dưng từ ghế trên nhảy dựng lên. Đúng rồi, là Tả Chấn! Cách xưng hô thật kì lạ, lúc trước ở trong nhà Minh Châu, bọn A Đễ cũng gọi hắn như
vậy. Lẽ nào Tả Chấn cũng đến đây? Sao nàng không để ý chút nào vậy!
Cẩm Tú lập tức kéo người tên “Hạo ca” bên cạnh lại, vui mừng khôn xiết mà buột miệng: “Tả Chấn ở đâu?”
Tốt quá rồi, đang lo lắng rốt cuộc nên làm sao bây giờ, Tả Chấn nhất định có cách.
Thạch Hạo choáng váng. Con nhóc này ở đâu nhảy ra?! Dám gọi thẳng tên của Nhị gia như vậy. Tả Chấn, Tả Chấn, gọi đến nỗi mọi người đều dòm ngó. Đây,
đây là người của Bách Nhạc Môn hay là chạy tới tìm người? Khoan đã…
thoạt nhìn hơi quen mắt… nhưng nhất thời vẫn nghĩ không ra. Gương mặt
nhảy nhót vui mừng kia của nàng, rõ ràng là không quen.
A! Vinh Cẩm Tú! Thì ra là nàng.
Cuối cùng Thạch Hạo cũng nghĩ ra, nhịn không được mà nhìn trân trối một lần
nữa. Vừa rồi nàng nói cái gì? “Tôi muốn gặp anh ấy. Anh ấy ở đâu?” Nghe
khẩu khí này chút đi! Hôm nay đúng là hắn được mở rộng tầm mắt. Quả thực có chút hoài nghi, rốt cuộc cô gái lanh lợi trước mắt này có phải cái
người bị người ta đánh gần chết ở trên đường một tháng trước hay không.
Nếu không phải mấy ngày trước Nhị gia có căn dặn, nếu người tên Vinh Cẩm Tú đến tìm anh ấy thì không cần ngăn cản thì nhất định Thạch Hạo đã ném
nàng ra khỏi Bách Nhạc Môn. Thạch Hạo đánh giá Cẩm Tú Từ trên xuống
dưới, từ đầu đến chân vài lần, cuối cùng hừ một tiếng: “Nhị gia ở trên
lầu.”
Thạch Hạo ngẩn ngơ, lập tức kéo nàng trở về. “Cô cứ tự mình
chạy lên như vậy sao?” Các anh em gác ngoài cửa không đem nàng ném xuống lầu mới là lạ. Hắn xoa xoa cái mũi hơi ngứa, nếu không phải Nhị gia đã
dặn… Aiz, thôi đi.
Cẩm Tú không phát hiện gì cả, đi theo Thạch Hạo
bước lên cầu thang màu trắng sáng bóng. Trên lầu đều là những căn phòng
sang trọng, nàng chưa từng đi lên.
Thạch Hạo dừng lại trước cửa một
căn phòng, Đường Hải đang tựa vào lan can nhàn rỗi nói chuyện phiếm với
hai anh em khác. Hắn gật đầu với Đường Hải: “Nhị gia đâu, còn ở bên
trong sao?”
Đường Hải đứng thẳng người dậy cười. “Cũng không phải,
nếu không tôi đứng ở chỗ này làm cái gì. Hạo ca, bên trong đã không ít
người, anh còn đem tới một người nữa, hôm nay chúng ta có đi hay không
đây?”
Thạch Hạo đen mặt, kéo Cẩm Tú đến trước cửa. “Đứng đó ngây người làm gì, không phải tìm Nhị gia sao? Còn không mau đi vào.”
Cánh cửa kia đang đóng. Tả Chấn ngay tại bên trong sao? Cẩm Tú nghi hoặc
quay đầu nhìn đám người Đường Hải. Rốt cuộc làm sao vậy, một đống người
trợn to mắt đánh giá nàng, lẽ nào trên mặt nàng nở hoa loa kèn sao?
Nắm lấy tay nắm cửa màu vàng, nhẹ nhàng xoay tròn, đẩy cửa ra… Bỗng nhiên
nàng ngẩn cả người ở đó