
Cẩm Tú nghe thấy giọng nói của mình, nhưng sao âm thanh xa lạ đến
thế, dường như là một người khác đang nói chuyện. Thì ra bốn chữ khom
gối hầu hạ, nói thì rất dễ dàng, làm được mới là uất ức. Cả người giống
như nổi da gà, cố gắng giữ khuôn mặt tươi cười nhưng trong lòng lại
giống như làm đổ mấy bình gia vị: chua, cay, mặn, đắng đều cuồn cuộn
dâng lên trong ngực.
Nếu đã không thể quay đầu, cũng chỉ có thể cố
gắng lếch tới. Cẩm Tú cười mà ôm lấy khuỷu tay của người đàn ông kia, đi xuống sàn nhảy. Một ngày nào đó, nàng cũng muốn giống như Minh Châu,
trở thành người nổi nhất của Bách Nhạc Môn, không cần phải nói với người khác: ‘Tôi là Vinh Cẩm Tú, rất hân hạnh được nhảy một bản?’ nữa.
Bỗng nhiên nàng hiểu được, vì sao hôm đó Minh Châu lại muốn đuổi mình ra
ngoài. Cũng bỗng nhiên hiểu được vì sao Tả Chấn lại đưa mình vào Bách
Nhạc Môn.
Ở Thượng Hải, chờ đợi sự giúp đỡ cùng bố thí của người khác thì vĩnh viễn không có ngày ngẩng mặt lên được. Tất cả mọi thứ đều phải dựa vào hai bàn tay của chính bản thân kiếm được. Tiền tài, địa vị,
danh tiếng, thậm chí là người đàn ông mà mình thích. “Cẩm Tú đã có thể lên đài rồi.”
Hướng Anh Đông đứng trước cửa sổ trong phòng làm việc trên lầu, dựa vào lan can, nghiền ngẫm nhìn Cẩm Tú ở giữa sàn nhảy.
Không biết là chuyện gì mà bắt đầu từ tuần trước, đột nhiên cô nhóc kia như
trở thành một người khác, thoát thai hoán cốt, dần dần lộ ra vẻ rực rỡ
của mình. Quản lý đến báo cáo, nói tối nay đã có mấy người khách đến hẹn Vinh Cẩm Tú.
Tả Chấn ở ngay bên cạnh hắn, chỉ nhìn mà không nói chuyện.
“Nói cũng phải thôi, rốt cuộc vẫn là em gái Minh Châu.” Hướng Anh Đông cười, quay đầu lại. “Nếu bồi dưỡng một chút, nói không chừng Cẩm Tú sẽ là Ân
Minh Châu thứ hai của Thượng Hải. Nhưng tôi lại không rõ, sao bỗng nhiên cô nhóc kia lại hé nở như thế? Hơn nữa cô ấy lấy đâu ra tiền mua quần
áo, trang sức.”
Hướng Anh Đông lắc đầu. “Cẩm Tú khác với Minh Châu.
Lúc trước Minh Châu ra nghề sớm, khi đến Bách Nhạc Môn đã có thành tựu.
Cẩm Tú so với cô ấy thật sự còn rất non nớt. Phải chờ cô ấy nhìn việc
đời nhiều một chút, học được cách ứng phó với đủ loại người.”
“Chờ
Cẩm Tú trở nên có thành tựu như Minh Châu, chưa chắc cậu đã giữ được cô
ấy.” Tả Chấn thản nhiên nói. “Lúc trước đại ca coi trọng Minh Châu, Minh Châu không chút do dự liền đi theo anh ấy. Sau này, khó tránh khỏi sẽ
không xuất hiện một Hướng Hàn Xuyên thứ hai.”
“Lần này sẽ không đâu. Cậu không biết Cẩm Tú hơi thích tôi sao?” Hướng Anh Đông cà lơ phất phơ nói đùa.
Tả Chấn đột nhiên ngẩng đầu. “Cậu… muốn cô ấy?”
Hướng Anh Đông uống một ngụm rượu. “Bây giờ còn quá sớm. Chấn, cậu cũng là
người biết cách uống rượu, rượu ngon thì phải từ từ mà ủ , không thể
gấp. Bây giờ nhiều nhất Cẩm Tú cũng chỉ là chén nước ép nho, đẹp thì có
đẹp, nhưng hương vị còn chưa ngấm.”
Chân mày Tả Chấn hơi nhíu lại.
“Nếu có cơ hội, cậu nói với Minh Châu chuyện của Cẩm Tú. Dù sao cô ấy cũng là chị gái của Cẩm Tú.”
Hướng Anh Đông nhảy dựng lên. “Mỗi lần đều như vậy, chuyện đắc tội với người
khác đều giao cho tôi! Lần trước tôi cùng Minh Châu ăn cơm, vừa nhắc tới Cẩm Tú, còn chưa nói hết Minh Châu đã nổi giận, thiếu chút nữa là trở
mặt. Cô ấy còn nói, nếu giữ Cẩm Tú lại Bách Nhạc Môn, sau này cũng đừng
bước vào cửa nhà cô ấy nữa. Tôi có tội gì chứ, bên này là cậu đem Cẩm Tú nhét vào, bên kia là Minh Châu bảo tôi đuổi nàng ra. Lần sau cậu đi mà
nói với Minh Châu, ít nhất cô ấy không dám trở mặt với cậu.”
“Minh
Châu cũng chỉ là mạnh miệng.” Tả Chấn cười, vỗ nhẹ vào lan can. “Cô ấy
vẫn luôn rất khôn ngoan, nếu thật sự không để ý, sao lại nhiều lần nổi
giận vì Cẩm Tú chứ.”
Tả Chấn đứng cách cửa sổ, từ xa mà nhìn Cẩm Tú
giao thiệp với khách trong sàn nhảy. Âm nhạc du dương là thế, bóng dáng
của nàng động lòng người là thế. Khi nàng xoay mặt, đôi hoa tai kim
cương nho nhỏ ở tai nhẹ nhàng đong đưa, chiếu lên nụ cười chúm chím dịu
dàng của nàng, sặc sỡ chói mắt, khiến người ta kinh hãi. Nhưng hắn biết, đó chẳng qua chỉ là chiếc mặt nạ xinh đẹp.
Cẩm Tú đã học được cách
xã giao, bắt đầu biết cách che giấu như hắn muốn lúc trước. Nàng ở Bách
Nhạc Môn học được cách làm thế nào để bảo vệ mình, hiểu được không từ
thủ đoạn để sinh tồn. Nhưng một ngày nào đó trong tương lai, nàng cũng
sẽ trở nên giống như Minh Châu, khôn ngoan, khéo léo. Lúc nên tức giận
vẫn không biến sắc, lúc nên cười thì làm bộ cười.
Bỗng nhiên nhớ tới ở Sư Tử Lâm lúc trước, lần đầu tiên thấy Cẩm Tú cười, dịu dàng, bối rối,
trong trẻo mà không có toan tính. Mượt mà ấm áp như gió xuân, xúc động
lòng người nói không nên lời.
Hắn bỗng nhiên có chút hoài nghi bản
thân mình làm có đúng hay không. Trước khi Cẩm Tú đến Thượng Hải, thế
giới của nàng nhiều nhất cũng chỉ có tòa nhà lớn ở quê. Nàng tưởng rằng
lòng người đều ấm áp, mọi nơi trên thế giới này đều sáng sủa, không biết đường đời còn có tối tăm, hiểm ác.
Có lẽ hắn hoàn toàn không nên để nàng nhìn đến việc đời ác nghiệt, lại càng không nên đưa nàng đến bên cạnh Anh Đông.
Người đàn ông đối diện Cẩm T