
liều mạng lắc đầu giải thích “Hoàng thượng, nô tì. . . nô tì thực oan uổng! Nô tì thực oan uổng” . Bách Lý Hạo Triết thản nhiên nâng lông mày “Liễu phi, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng
làm. Ngày đó thuê sát thủ ám sát trẫm, trẫm để lộ ra tin tức nói hắn đã
uống thuốc độc tự sát. Trên thực tế, hắn đã khai ra toàn bộ. Hắn nói
trong hậu cung này có người tiếp ứng cho hắn, an bài hết thảy mọi
chuyện” .
“Trẫm dựa theo chứng cớ mà hắn cung cấp để tìm manh mối, muốn điều
tra một chút xem hậu cung này rốt cuộc là ai có năng lực có thể cùng bên ngoài cấu kết. . Không thể tưởng tượng được ngày hôm nay ngươi lại tự
động đưa đến cửa” .
“Ngươi tất nhiên không biết, ẩn tình giữa trẫm và Nguyễn gia. Nếu như đã biết thì nhất định sẽ không dám đem việc này vu oan cho Nguyễn gia” .
“Ngươi cũng biết, ngày đó khi thích khách ám sát là Ngưng phi ôm trẫm, muốn thay trẫm cản một đao kia” .
Con ngươi Liễu Lam chợt loé lên “Hoàng thượng, Ngưng phi là Ngưng phi mà Nguyễn gia là Nguyễn gia. Tuy nói rằng Ngưng phi cùng Nguyễn gia là
thân thích nhưng lòng người khó đoán, Nguyễn gia làm việc chưa hẳn sẽ để lộ ra hết cho Ngưng phi biết. Thứ hai, có lẽ việc này còn có ẩn tình,
có thể. . . có thể có người đang diễn kịch cũng không biết chừng. . Xin
hoàng thượng suy nghĩ sâu xa” .
Bách Lý Hạo Triết cười khẽ “Liễu phi, xem ra ngươi chưa tới phút cuối vẫn không chịu thừa nhận. Như vậy đi, hôm nay trẫm cũng sẽ cho ngươi
hiểu được ngọn ngành trướ khi chết. Ngươi có biết Ngưng phi rốt cuộc là
ai không?”
Liễu Lam vốn là người tâm cơ linh hoạt, lúc này bị hoàng thượng nói
như vậy, lại nhớ đến Ngưng phi cùng hoàng hậu nương nương lúc trước dung mạo giống nhau như đúc, thân mình run lên “Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ Ngưng phi chính là. .” .
Bách Lý Hạo Triết gật đầu “Không sai! Ngưng phi chính là Nguyễn Vô
Song, là hoàng hậu của trẫm” . Liễu lam lắc đầu giống như không thể tin
được.
Bách Lý Hạo Triết thản nhiên nói “Nếu như việc này thật là Nguyễn gia sai khiến, nàng quả quyết sẽ không tiến lên muốn thay trẫm chịu một
kiếp nạn” . Thanh âm của hắn dần dần thấp xuống như thì thào tự nói
“Ngươi tất nhiên không hiểu, nàng nếu thật sự muốn mạng của ta, không
cần giở thủ đoạn gì, chỉ cần nàng nói ra ta cũng sẽ đưa cho nàng. Bởi
vì. . . Bởi vì ta thiếu nàng một mạng” .
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xám như tro tàn của Liễu Lam nói “Liễu phi,
ngươi ngàn tính vạn tính vẫn là tính sai, đây có lẽ chính là ý trời,
trời xanh đã định a.”
Thiên ý. Trời xanh đã định.
Liễu phi lộ vẻ mặt đau đớn ,cắn môi, thân mình mềm nhũn ngã xuống
“Hoàng thượng, việc này phụ thân không có quan hệ, tất cả đều là một
mình nô tì gây nên, xin hoàng thượng niệm tình phụ thân vì dân cống hiến nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao mà tha cho người một con
đường sống” .
Trong đầu hiện lên khuôn mặt của một người nọ, đáy mắt kia tựa như
nước đông hải trong veo, luôn cười nở rộ: “Lam nhi, cùng ta đi ngắm hoa
nhé . . . .” .
Ngày xuân năm ấy, ánh mặt trời dịu dàng ấm áp, nàng cùng hắn đi ngắm
rất rất nhiều hoa, xme rất nhiều cảh đẹp. . . . Sau đó hắn lại nói “Lam
nhi, tân đế kế vị chắc chắn sẽ tuyển tú nữ. Với điều kiện của nàngnhất
định trúng tuyển” .
Nàng đang đứng trong bụi hoa bỗng giật mình, khó hiểu ý tứ của hắn.
Cho tới bây giờ nàng luôn cho rằng hắn tâm tâm niệm niệm với nàng, cho
nên lần đó hắn hồi kinh bẩm báo có tin là đi cầu hôn nàng cũng không
tin. Bởi vì hắn đã hướng phụ thân nàng cầu hôn từ lâu.
Sắc hoa thược dược nở rộ rực rỡ, cành lá xum xuê, nàng lặng yên ngắm
nhìn hồi lâu mới nhìn rõ được nhụy hoa bên trong, giữa những cánh hoa
sắc màu nở rộ thì ra nhụy hoa bị bụi phủ đầy. Vốn là màu sắc vô cùng
tươi đẹp, vô tình lại bị những hạt bụi đen làm ố bẩn, quả là đáng tiếc.
Nàng ngơ ngác mà nhìn, mới giật mình hoá ra tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nàng sau một hồi mới ngẩng đầu “Chàng muốn ta đi tuyển tú nữ?” , đáy
mắt hắn dường như chấp chứa vô cùng thống khổ, thấp giọng nói: “Lam nhi, nàng nếu không muốn thì xem như ta chưa từng nói ra” .
Đó là thời điểm giao mùa, gió nhẹ thoảng tới đã mang theo vài phần oi bức của không khí mùa hè. Mà thân thể của nàng lại giống như ánh nắng
ảm đảm của trời chiều, từng chút từng chút một lạnh dần.
Hắn chí ở bốn phương, một lòng muốn dựng nên nghiệp lớn. Nếu như đây là mục đích của hắn, nàng liền giúp hắn đi
Chỉ vì hắn từng nói “Lam nhi, nàng là người hiểu ta nhất” .
Đúng vậy, nàng rất hiểu hắn. nhưng mà nàng vào cung sẽ không còn được gặp lại hắn.
Nàng tựa như một khúc gỗ trôi nổi trong nước lũ, màđộc dược kia cũng
là hắn đưa cho nàng. Nàng vẫn nhớ rõ đêm đó hắn nắm tay nàng, lòng bàn
tay ấm áp. . . . Thân mình nàng trong chốc lát lạnh lẽo, lại dần nóng
lên. Nàng mơ hồ cảm thấy trước mắt có người, giãy dụa, nặng nề mở mắt,
trước mắt tựa như hắn mà cũng không phải là hắn. Nàng mơ hồ cười, nàng
phải lưu giữ lại hình ảnh đẹp nhất trong lòng hắn “Mưu Chi. . . ta. . . . ta rốt cuộc. . . cũng. . gặp được chàng” .
Giỏ hoa trong tay Nguyễn Vô Song rớt xuống nền đá trắng toát, Nếu