
ây u ám bồi hồi trôi cuối chân trời, khiến cho người
ta có cảm giác ngột ngạt khó thở.”
Bách Lý Hạo Triết mân mê cây trâm ngọc bích trong tay. Đây là trân
phẩm vừa mới được tiến cống, ngọc bích quý giá, mượt mà mát
lạnh, điều đặc biệt chính là trên cây trâm có khắc hình một
con bướm rất sống động, từ góc nhìn của hắn tựa như con bướm
này sắp tung cánh bay đi. Xưa nay nàng không thích những thứ diêm
dúa cầu kỳ, trước đây cho dù là ở vương phủ hay vẫn là ở
trong cung, chỉ cần ở trong phạm vi của nàng, nàng chỉ thích bới
tóc rất lỏng, mái tóc dài được cố định bằng một chiếc trâm
ngọc đơn giản.
Ngắm nghía một hồi lâu, mới ngẩng đầu gọi một tiếng: “Thạch Toàn
Nhất.” Thạch Toàn Nhất đang ở ngoài điện, vừa nghe được tiếng gọi
của hoàng đế, vội chạy vào, cúi người nói: “Có nô tài, Hoàng Thượng có gì phân phó?” Một hồi lâu cũng không thấy hoàng đế phát ra một
tiếng động nào. Thạch Toàn Nhất hơi hơi nâng đầu, chỉ thấy hắn đang
nhìn vật gì đó trong tay đến mức xuất thần. Thạch Toàn Nhất liếc
nhìn vật đó một hồi, phát giác đó là một cây trâm. Lúc này mới nhớ
tới, hôm qua lễ bộ trình lên rất nhiều vật tiến cống, trong số
châu báu đó có một cây trâm ngọc. Ông cũng chỉ nhìn liếc mắt một
cái, nhưng cây trâm có khắc hình con bướm sống động kia vừa nhìn đã để lại ấn tượng.
Đột nhiên, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đã hơn một năm nay, các loại lễ vật dâng lên, Hoàng Thượng tựa hồ đặc biệt thích ngọc bích. Mỗi
lần vật phẩm trình lên đều chọn lưu lại vài món. Nhưng cũng chỉ
giữ lại không có ban cho bất kỳ vị tần phi nào.
Ông đang suy nghĩ lại đã nghe được thanh âm của hoàng đế truyền
tới: “Truyền khẩu dụ của trẫm——” hắn dừng một chút, đầu ngón tay mân
mê cây trâm, mượt mà dễ chịu, không muốn rời tay, giống như da
thịt của nàng —- điều duy nhất không giống chính là da thịt của
nàng có mang theo ấm áp —- Thạch Toàn Nhất nghe ra ngữ khí của
hắn dường như vẫn đang còn lưỡng lự. Đang cân nhắc coi phải nói gì tiếp theo. Trong chốc lát tiếng hoàng đế lại vang lên nói:
“Truyền khẩu dụ của trẫm, ngay hôm nay đưa thái tử nhập Trường Tín điện.”
Thạch Toàn Nhất cao giọng hô: “Nô tài tuân mệnh!” Còn chưa ra khỏi
cửa điện, cơ hồ đã có thể tưởng tượng được phản ứng của Hoàng hậu
nương nương. Trong lòng có vài phần thương cảm, ở trong cung không
được Hoàng Thượng sủng hạnh đã là trừng phạt lớn nhất rồi. Bây giờ còn muốn đoạt đi chỗ dựa duy nhất của hoàng hậu —- Thạch Toàn
Nhất cùng mọi người trong cung đều đoán già đoán non nhưng vẫn
đoán không ra rốt cục hoàng hậu phạm phải trọng tội gì? Nhưng
cho dù ông có gần Hoàng Thượng đến cỡ nào, cũng không thể tìm
được dấu vết gì. Hoàng hậu từ trước đến nay đoan trang thục đức,
dáng vẻ lại thanh nhã động lòng người. Theo quan sát từ trước tới nay của ông, Hoàng Thượng rất để ý đến hoàng hậu, nếu chỉ là
chuyện nhỏ bình thường nhất định sẽ không thế này —- Thạch Toàn Nhất không dám suy nghĩ sâu xa hơn nữa.
Hoa viên Chiêu Dương điện trồng rất nhiều loại hoa. Mặc Trúc phụ giúp
đẩy đu cùng thái tử chơi đùa, từ xa xa đã nhìn thấy Thạch
Toàn Nhất dẫn một đám người đi lại đây. Từ sau khi hoàng hậu bị
cấm cung đã ít có người ra vào Chiêu Dương điện. Những người trước
đây đến Chiêu Dương điện nịnh hót bợ đỡ giờ đã sớm tan tác như chim muông, mặc dù trước đây các nàng không để ý lắm, nhưng lạnh
bạc như vậy, ít nhiều vẫn có chút tủi lòng. May là Thạch tổng
quản lại vẫn là một trong số ít người thỉnh thoảng lại đây thỉnh an. Mỗi khi nói chuyện với tiểu thư, tiểu thư chỉ thản nhiên nói
một câu: “Thạch tổng quản có thể bước tới vị trí ngày hôm nay ở
trong cung, các ngươi nghĩ sao? Cũng coi như là người có tâm mà
thôi.” Nhưng hôm nay tựa hồ không giống với những ngày khác, phía
sau ông ấy có rất nhiều người đi theo.
Thạch Toàn Nhất tuyên khẩu dụ của Hoàng Thượng. Vừa ngẩng đầu lên
đã thấy sắc mặt hoàng hậu tái nhợt như tờ giấy, khó có thể trụ
vững.
Nguyễn Vô Song dựa vào người Mặc Lan, hai chân mềm như bún, một
chút khí lực cũng không có. Hắn bắt Tử Tín đến Trường Tín điện
—– không! Không! Hắn sẽ không xuống tay với Tử Tín chứ. Nàng liều mạng lắc đầu. Thạch Toàn Nhất cúi đầu, có chút rầu rĩ nói: “Hoàng hậu nương nương, thái tử cũng đã hơn ba tuổi. Ấn theo quy củ của hoàng
gia, thái tử cũng đã đến tuổi ở riêng bắt đầu học chữ rồi.”
Nàng vẫn là liên tục lắc đầu, trơ mắt mà nhìn thị nữ phía sau Thạch Toàn Nhất đi lên tiếp nhận Tử Tín từ tay vú em, hướng nàng hành
lễ, hạ thấp người cáo lui mà đi ra. Tử Tín còn nhỏ, tất nhiên không
hiểu đã xảy ra chuyện gì, ghé vào vai thị nữ, mở lớn đôi mắt tròn
tròn, vui vẻ nhìn nàng. Đi được vài bước,