
g,chỉ tay vào tấm biển gỗ bằng tiếng Trung ngoài cửa: “Chị biết nói
tiếng Trungkhông?”.
“Cômuốn nói tiếng phổ thông sao?”. Chị ta lắc đầu, mỉm cười ngượng ngùng: “Biết
tiếngTriều Châu, nhưng có thể cô không hiểu”. Sau đó chị ta hỏi: “Cô là
người TrungQuốc?”.
“Đúngvậy, tôi đến từ Bắc Kinh”.
“Ồ”.
“Chịđã nghe nói đến Bắc Kinh rồi chứ?”.
“Dĩnhiên rồi”. Chị ta cười: “Sao lại không biết cơ chứ”.
“Thếchị đã đến đó chưa?”.
“Chưa,tôi chưa từng rời khỏi Việt Nam”.
“Thếtrong số những người chị quen có người nào đến đó chưa?”.
“A…”. Chị ta do dự một lúc rồi khẽ lắc đầu.
TháiMãn Tâm biết rằng đối với gia đình này, sự tồn tại của A Mai là một điều
cấm kỵ,hoặc là sự sỉ nhục. Sự ra đời của cô ấy đã là sự sỉ nhục với gia
tộc này. Nhữngchuyện của cô ấy sau này càng khiến cô ấy trở thành cái
tên mà họ hàng thânthích không muốn nhắc tới. Ở lại cũng không hỏi được
gì, cô nói chuyện với ngườiphụ nữ trẻ vài câu rồi rời khỏi cửa hàng đèn
lồng.
Côtìm một nhà nghỉ để ở. Hai ba ngày sau đó, cô gần như đến thăm tất cả những ngườimà cô biết có liên
quan đến A Mai, muốn vòng vo nghe ngóng về tin tức của cô ấy.Nhưng không ai biết, thậm chí không ai chủ động nhắc tới. Cô đặt may một chiếcáo
dài ở một cửa hàng, lúc chọn vải đã bắt chuyện với ông chủ.
“Saocô lại muốn đến đây?”. Anh ta hỏi.
TháiMãn Tâm dùng cái cớ quen thuộc: “Hồi còn đi học, tôi có quen với một cô gái ViệtNam. Nhà cô ấy ở Hội An”.
“Thậtà? Trùng hợp vậy sao. Cô ấy tên là gì?”.
“NguyễnThanh Mai”.
“Là AMai”. Ông chủ còn định nói thêm gì đó nhưng vợ sa sầm mặt nhìn sang. Anh ta mỉmcười ngượng ngùng, không chịu nói tiếp nữa.
TháiMãn Tâm đi qua thành phố cổ trong buổi chiều tà, đúng lúc học sinh tan học. Nămba em học sinh hoặc là đi bộ, hoặc là đi xe,cùng nhau về nhà. Đồng
phục của congái phần lớn là áo dài trắng, đội một chiếc nón, tà áo dài
qua gối, dáng ngườithướt tha. Tà áo bay bay càng tôn lên những đường nét của cơ thể. Giọng nói củahọ rất ngọt ngào, ấm áp.
Trờitối dần, sông Thu Bồn lặng lẽ soi ánh sáng màu vàng cam để đèn lồng hai bên đường.Dưới mái hiên là những hàng dây leo màu xanh rủ xuống, những chậu hoa nở trướcnhà đều mất đi ánh sáng rực rỡ cùng với hoàng hôn, tô thêm
chút tĩnh mịch chomàn đêm.
Ởthành phố nhỏ bé thanh bình này nhưng Thái Mãn Tâm lại cảm thấy buồn bực vô cớ.Cô nhìn người phụ nữ trẻ đi ngang qua, bất chợt nhớ đến Giang Hải chở
người phụnữ tóc xù mì kia phóng vút qua trước mặt mình. Ngoài bực tức
nói một câu “mì ănliền”, cô không thể thay đổi bất cứ điều gì trong hiện thực. Nhưng nếu là A Maithì sao, A Mai dịu dàng kiều diễm thì sao?
Cô biếtquá khứ của Giang Hải phức tạp, nhưng người khiến cô cảm thấy đố kỵ chỉ có NguyễnThanh Mai. Sự đố kỵ này cấu xé cô, khiến cô không thể gạt
đi cảnh tượng hai ngườiôm nhau thân mật cứ hiển hiện trong đầu mình. Họ
ôm nhau, họ hôn nhau, họ quấnlấy nhau.
TháiMãn Tâm biết mình đã sai. Cô không nên đến quê hương của người phụ nữ có
thểsinh con cho anh trong lúc không thể từ bỏ Giang Hải rồi lại tưởng
tượng đếndáng vẻ của cô ấy khi đi trên đường.
Nhưngcô không biết còn cách nào có thể gần Giang Hải hơn một chút, hơn một chút.
Khi mặttrăng bị mây đen che lấp, hơi nước ẩm ướt gần như bão hòa trong
không trung, bỗngnhiên những giọt nước mưa giống như tràn ra từ trong
không khí bao trùm lấy cô.Cái nóng oi bức của ban ngày tan biến, mưa mát lạnh càng lúc càng lớn. Thái MãnTâm vừa đi qua cầu Nhật Bản[3'> nhưng
lại không muốn trú mưa ở chòi trú mưa giữacầu. Trong màn mưa, con đường
mà hai ngày hôm nay cô đã đi qua bao nhiêu lần trởnên xa lạ. Cô như mất
phương hướng giữa con đường ở đất nói xa lạ. Cơn mưa nhưtrút táp vào
mặt, chảy vào mũi, vào miệng.
[3'>
CầuNhật Bản là cây cầu trong khu đô thị cổ Hội An, tỉnh Quảng Nam, được
các thươngnhân người Nhật Bản góp tiền xây dựng vào khoảng thế kỷ XVII.
Cô cảmthấy mình gần như ngạt thở.
Lúc ấy,có người chạy tới, dùng lại trước mặt cô, trong cơn mưa chỉ nhìn thấy bóng dángmờ nhạt.
“Cuốicùng tìm thấy cô rồi”. Giọng nói của anh đầy lo lắng.
“Tề Dực?Sao anh lại ở đây?”.
Anhkhông trả lời, khoác vai Mãn Tâm, đưa cô vào hành lang của một toàn nhà
kiểuPháp bên đường. Anh cởi áo mưa đưa cho Thái Mãn Tâm rồi lại cởi áo
sơ mi, khoáclên người cô.
Chiếcáo
sạch sẽ còn vương hơi ấm của Tề Dực khiến Thái Mãn Tâm bỗng nhiên cảm
thấycơ thể mình lạnh đến thế. Cô rùng mình, bất giác quấn chặt chiếc áo
rồi lại hỏi:“Sao anh lại ở đây?”.
“Tôiđến tìm cô”. Tề Dực nghiêm túc và kiên định đáp: “Nếu cô mệt rồi, tôi đưa
cô vềĐồng Cảng. Nếu cô muốn tiếp tục tìm, tôi cùng cô đến Sài Gòn. Nhưng cô thật sựbiết mình đang tìm cái gì, hay nói cách khác là tin rằng mình có thể tìm thấysao?”.
Lúc đầuThái Mãn Tâm tỏ ra kinh ngạc, lúc này cô cười nhạt: “Anh biết mục đích tôi tớiđây? Anh hỏi A Tuấn?”.
“Khinghe cô và A Tuấn nhắc đến tên A Mai, tôi đã biết là cô sẽ tìm cô ấy. Nhưng
sựthật không giống như những gì cô tưởng tượng, cô không tìm được người
cô muốnđâu”. Ánh mắt dịu dàng của anh ẩn chứa nỗi xót xa: “Mãn Tâm, cô
nên hiểu rõ rằngcho dù cô làm gì cũng không