Căn Phòng Nhung Nhớ

Căn Phòng Nhung Nhớ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322923

Bình chọn: 8.00/10/292 lượt.

đẹp thì đổi kiểu khác!”.

“ThảoThảo, cậu muốn nói là đổi kiểu tạo dáng hay là đổi bạn trai?”. Bạn cùng phòng củacô ấy trêu chọc: “Cậu đã thay mấy kiểu rồi đấy”.

“Này,đừng có mà kéo quần áo thạc sĩ như thế”. Thẩm Liệt xua tay: “Em là cô giáo,

chúý hình tượng của nhà giáo nhân dân một chút được không?”.

Côgái tên là Thảo Thảo chạy lại, đấm hai cái vào lưng anh ta, cười khì khì,

nói:“Kỹ thuật chụp ảnh cùa mình không tốt lại còn lắm chuyện”.

ThẩmLiệt hét lên: “Thời đại nào rồi mà vẫn còn có giáo viên dã man, bạo lực thếnày, đánh đập học sinh!”.

“Đưamáy ảnh cho mình, mình chụp ảnh cho hai người”.

TháiMãn Tâm mỉm cười bước lại: “Thẩm Dương Liệt Xa, đã lâu không gặp, vẫn nhí nhốnhư vậy”.

“Ok”.Thảo Thảo ôm cổ Thẩm Liệt, thân mật áp má vào má anh.

Bỗngchốc mặt Thẩm Liệt đỏ bừng.

TháiMãn Tâm cười: “Sao thế, bị người ta thịt à?”.

Bạncùng phòng của Thảo Thảo cũng cười: “Yêu nhau hai năm rồi, sao vẫn e thẹn như vậy?”.

Chụp ảnhxong, Thẩm Liệt chỉ về phía Thái Mãn Tâm: “Các em không biết cái

miệng của cô ấycay nghiệt như thế nào đâu”. Anh ta quay sang bạn gái:

“Đây chính là cao thủtuyệt đỉnh Thái Mãn Tâm thông minh xinh đẹp nhất

lớp anh, tài hoa xuất chúng,thấu tình đạt lý, không ai có thể địch nổi.

Ban đầu, cái biệt danh Thẩm DươngLiệt Xa cũng là cô ấy ban tặng cho

anh”.

“Mìnhcòn không biết mình có danh hiệu dài như vậy cơ đấy”. Thái Mãn Tâm cười.

“Haha, lần này cậu không thưởng cho mình cái lườm”. Thẩm Liệt có chút bất

ngờ:“Đây là Trương Uy Nhuy, hai chữ rất khó nhớ, vì thế cậu gọi cô ấy

Thảo Thảo làđược”.

“A,chính là cái

chị mở khách sạn bên bờ biển sao?”. Trương Uy Nhuy ngạc nhiên ngẩngđầu,

suýt chút nữa thì rơi chiếc mũ thạc sĩ. Cô vội vàng chỉnh lại: “Đúng

lànhân vật truyền kỳ! Em đã nghe Thẩm Liệt nhắc đến chị”.

“Ừm,về cơ bản thì cậu chính là vũ khí mà mình dùng để đả kích Thảo Thảo”. Thẩm Liệtgật đầu: “Mỗi lần cô ấy nói ‘người thông minh hơn em không xinh đẹp bằng em,người xinh đẹp hơn em không thông minh bằng em, anh tìm được em là cái phúc củaanh’, mình sẽ phản bác lại, nói đó là em không quen Thái Mãn Tâm thôi”.

“Đượcrồi được rồi”. Thái Mãn Tâm xua tay: “Mình không muốn làm bia đỡ đạn đâu. Cùngđi ăn nhé, mình mời”.

Bangười đến nhà ăn của trường. Thảo Thảo nghiên cứu menu, Thái Mãn Tâm hỏi

ThẩmLiệt về tình hình của các bạn cấp ba. Bỗng nhiên Thảo Thảo ngẩng đầu nhìn TháiMãn Tâm rồi hỏi: “Hồi học cấp ba, anh ấy có theo đuổi chị

không?”.

ThẩmLiệt đang uống trà,

phỏng mồm với bạn gái: “Anh rất muốn phun vào mặt em. Nhữngchuyện yêu

đương trẻ con từ nhỏ đến lớn chẳng phải anh đã nói rõ với em rồisao? Làm gì có chuyện còn sót?”.

ThảoThảo lấy menu che mặt: “Em tò mò mà. Cho dù anh có thích chị Mãn Tâm thì

cũngkhông phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Em có thể hiểu được mà. Một cô

gái học giỏilại xinh đẹp, lẽ nào hồi học trung học không được yêu quý

sao?”.

“Cô ấyrất kiêu, lại đòi hỏi

cao, chỉ có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, chim sẻtrên cột điện gì

gì đó, không hề chú ý đến lũ củ cải bọn anh”. Thẩm Liệt lắc đầu:“Hồi ấy

bọn anh ai cũng phải run sợ khi đứng trước cô ấy, nói sai cái gì đó làcó thể bị cô ấy nói cho không còn mặt mũi nào. Em hỏi cô ấy mà xem, năm

thứ nhấtđi du lịch bụi, lớp cô ấy không có một nam sinh nào biết dùng la bàn nhưng vẫngiả vờ là biết, thế là bị cô ấy châm chọc cho chỉ còn nước chui xuống đất. Hoahồng tuy đẹp nhưng quá nhiều gai. Cô ấy còn nhiều

gai hơn bình thường, giốngnhư nhím vậy, ai dám động vào”.

“Mìnhđáng sợ vậy sao?”. Thái Mãn Tâm cười: “Mình rất thẳng thắn, nhưng không đến

nỗikhiến người khác mất mặt chứ? Nếu thật sự là người mà mình thấy

chướng mắt thìmình không thèm bận tâm đâu”.

“Đúngđúng đúng, được chị dạy dỗ là một niềm vinh dự”. Thẩm Liệt gật đầu.

“Anh ấylúc nào cũng thích xỏ xiên như thế”. Thảo Thảo béo má bạn trai: “Có phải contrai Bắc Kinh đều như vậy không?”.

“Thếthì không xỏ xiên nữa”. Thẩm Liệt muốn cứu vãn hình tượng của mình:

“Chuyệntình cảm của cậu thế nào rồi? Ở lại bên ấy lâu như vậy, không

phải là định lấyngư dân chứ?”.

TháiMãn Tâm mỉm cười: “Ngư dân thì sao?”.

“Khôngphải là thật chứ?”.

“Cậunói xem?”.

“Từsau khi cậu bất ngờ xin thôi việc ở Mỹ, từ bỏ cám dỗ nhà lầu xe hơi thu

nhậpcao, kiên quyết về nước, lao mình vào sự nghiệp bảo vệ môi trường vĩ đại của nướcta thì cậu làm chuyện gì mình cũng không thấy ngạc nhiên

nữa”.

“Chưacó gì mới, chỉ có cậu thôi”. Thái Mãn Tâm cười: “Có ý định kết hôn chưa?”.

“Mìnhvẫn đang đi học, đùa cái gì chứ, chẳng nhẽ để vợ nuôi?”.

ThảoThảo kháng nghị: “Ai là vợ anh? Này, ai là vợ anh?”.

ThẩmLiệt thấp giọng nói: “Cậu không được gọi cô ấy là “cô Trương”, phải gọi là

Ms.Zhang”. Lập tức bị nắm đấm của bạn gái hỏi thăm.

TháiMãn Tâm và hai người cười cười nói nói, bữa ăn rất vui vẻ.

Buổichiều, cô đến thăm giáo sư Trịnh Văn Á, giáo viên hướng dẫn luận văn tốt

nghiệpcủa mình. Bắt đầu từ môn chuyên ngành của học kỳ hai năm thứ nhất, giáo sư Trịnhđã chú ý tới Thái Mãn Tâm. Cô thích cô gái thông minh hiếu học lại rất sáng tạonày, đặc biệt rất thích tính cách mạnh mẽ của cô.

“Có sự tỉ mỉ


Snack's 1967