
hế vị trí của Giang Hải.Dường
như làm như vậy là phản hội Giang Hải, đúng không? Thực ra trong lòng
emkhông coi Tề Dực là một người bạn bình thường. Có lẽ chính bản thân em cũngkhông nhận ra. Nhưng nếu cậu ấy chỉ là một người bạn bình thường
hoặc một ngườixa lạ thì em có phản ứng dữ dội như thế này không?”.
TháiMãn Tâm lắc đầu: “Em không biết”.
“Emcó biết vì sao chị muốn quay lại đảo Lệ không?”. Chị Trinh khẽ mỉm cười:
“Chịcó một mối tình đầu thanh mai trúc mã, là một người ăn chơi, nhưng
bố mẹ khôngcho phép bọn chị yêu nhau, bắt chị sang chỗ họ hàng ở nước
ngoài. Chị đã kếthôn ở bên ấy và có Đào Ðào. Nhưng sau đó không được như ý. Chị định ly hôn. Ngườiyêu thanh mai trúc mã của chị nói anh ấy kiếm
đủ tiền rồi sẽ đến đón chị. Chịchỉ coi là câu nói đùa, bởi vì rất lâu
sau đó không liên lạc. Hai năm trước, chịbiết anh ấy không còn nữa. Chị
không ngờ cái cách kiếm tiền mà anh ấy nói làlàm liều, liên lụy đến
người khác. Nếu em thật sự muốn trách người nào đó thìem nên trách A
Thành và người lúc đầu đã vứt bỏ anh ấy là chị”.
“ChịTrinh, thì ra chị chính là...”.
Chị gậtđầu: “Em hận A Thành không? Em hận chị không?”.
“Saoem lại hận chị?”. Thái Mãn Tâm đáp: “Em cũng không trách anh Thành. Anh ấy đốixử rất tốt với em, luôn chăm sóc em. Mỗi khi nghĩ tới việc anh ấy
không còn nữa,em cũng rất đau lòng”.
“Vậythì vì sao với Tề Dực em lại canh cánh trong lòng?”. Chị Trinh kéo cửa sổ:
“Cóphải chúng ta đã quá hà khắc với những người quan trọng với chúng ta? Hai ngàyhôm nay chị nghe cậu ấy nói, sau khi A Hải đi, cậu ấy gặp sóng
thần ở Thái Lan,thập tử nhất sinh. Sau lần đó, cậu ấy cảm thấy không có
gì là mình không thể đốidiện hay khắc phục được. Nhưng cậu ấy vẫn không
thể đối mặt với sự trách móc củaem. Nhất định phải đến khi cậu ấy đi đến một nơi xa, em mới nhớ lại sự chăm sócvà ân cần của cậu ấy đối với em
sao?”.
TháiMãn Tâm bị băng bó ở trán, tay phải, chị Trinh dìu cô đến bên giường, qua cửa sổcó thể nhìn thấy
Tề Dực đang chống nạng. Hà Thiên Vĩ cầm túi cho anh, đi mentheo con
đường đá giữa bãi cỏ về phía cổng bệnh viện. Tề Dực dừng bước, quay
lại,vẫy tay về phía cửa sổ phòng Thái Mãn Tâm.
Cô bấtgiác giơ tay lên, lúc ấy mới nhận ra anh ấy không nhìn thấy mình sau rèm cửa.
Tề Dựcđã quay người đi xa.
Mùamưa đến, Ðồng Cảng ồn ào suốt cả mùa hè dần dần bước vào mùa du lịch ảm
đạm. Códu khách đi từ Ðồng Cảng sang Việt Nam và Campuchia, sau khi quay về lại ghéthăm nhà nghỉ, không kìm được than phiền không biết những
người bạn cũ đã điđâu. Thái Mãn Tâm nói Đào Đào và Hà Thiên Vĩ đã quay
lại trường học, mọi ngườiđều tỏ vẻ nuối tiếc, sau đó lại hỏi: “Thế đầu
bếp đâu? Tôi rất nhớ món bánh ngọtcủa anh ấy”.
“Anh ấyđã thôi việc rồi?”.
“Saolại thế?”. Du khách ngạc nhiên rồi lại chợt hiểu ra: “Anh ấy tỏ tình với cô bịtừ chối nên không ở lại, đúng không?”.
TháiMãn Tâm bật cười: “Anh đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi”.
“Haha, cô phải tin vào khả năng quan sát của tôi. Hồi ấy anh ấy đang làm việc, côđọc sách trong phòng, anh ấy thường dừng lại nhìn cô. Ánh mắt ấy vô
cùng dịudàng và trìu mến”.
Tề Dựcđã
mua thêm rất nhiều vật dụng, trước khi đi còn để lại vài cuốn sách.
NhưngThái Mãn Tâm thường mắc sai lầm ở những chi tiết nhỏ, những chiếc
bánh ngọt vàbánh quy mà cô nướng nếu không phải quá mềm thì là quá cứng. Cô quyết định cấthết những chiếc khuôn làm bánh. Lúc vắng khách, cô có
nhiều thời gian tập trungvào hạng mục phục hồi sinh thái. Sau khi vào
thu, giáo sư Trịnh đưa học sinh đếnÐồng Cảng khảo sát, quyết định hợp
tác với chính quyền địa phương xin viện trợvà triển khai nghiên cứu khoa học.
Chẳngmấy chốc đã đến ngày giỗ của Giang Hải.
TháiMãn Tâm mang hoa và rượu đến sườn núi mà Giang Hải yên nghỉ.
Ðâylà một ngày thời tiết nắng đẹp hiếm thấy trong mùa mưa, mây đen tan đi,
cây cốiđược hấp thu đủ lượng nước, um tùm tươi tốt, một màu xanh mướt
trải dài trêntriền núi, dường như có thể lan đến tận trời biển bao la.
Cỏ hai bên mộ đã caonửa người. Thái Mãn Tâm nhổ từng cây một, sau đó
ngồi khoanh chân. Cô mang theoguitar, ôm trước ngực, áp vào cần đàn,
dường như cách anh rất gần.
“Vốndĩ em không hề hiểu anh, có lẽ giống như anh nói 0.1% cũng không. Nhưng vì
anh,cuộc đời của em hoàn toàn thay đổi. Nói cách khác, những gì em trải
qua mới đượccoi là cuộc đời của em. Gặp được anh chỉ là một sự trùng
hợp. Khi anh không còntrên thế giới này nữa, dường như chúng ta mới
không rời xa nhau. Em đã trải quamột quá trình từ yêu sâu đậm đến bị tổn thương, từ chia tay đến bình tâm. Nhưngnghĩ kỹ lại, phần lớn đều là
trong những lúc không có anh. Em thật sự đã từng rấtyêu anh, yêu tới mức có thể từ bỏ bản thân. Nhưng khi không có anh, em phải họccách chấp
nhận sự thật này, giống như biết bao nhiêu người yêu nhau nhưng phảixa
nhau, em phải học cách đối diện với những ngày tháng cô đơn sau khi
chiatay. Em học cách không nghĩ nhiều, nếu anh vẫn còn bên cạnh em, liệu có cùng emđánh đàn ca hát hay không; không nghĩ liệu anh có đưa em ra
biển đánh cá không;không nghĩ liệu anh có cùng em về Bắc Kinh, u