Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích

Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322372

Bình chọn: 9.5.00/10/237 lượt.

hăn đệm thấm vào hơi thở, cô cầm quyển sách các tấm gương kinh điển từ từ lật mở.

Đều là các cô gái, có khuôn mặt điềm tĩnh, tư tưởng thành thục, xử sự dứt khoát, tự trọng cao.

Nhưng trong số đó cũng có ngoại lệ, giống như Lý Tử Quân đời trước, giống như mỹ nữ Hỉ Bảo "Hám tiền ".

Dù sao hôm nay cũng rảnh rỗi, thời gian lại không thiếu, nên liền đem những quyển ngôn tình kia ra ôn tập một lần.

Nói được là làm được, vì vậy Hạ Sơn Chi nằm ở trên giường, nhàn nhã đọc sách.

Tiểu thuyết ngôn tình quả nhiên là một trong những hình thức để giết thời gian tốt nhất, đồng hồ cứ thế rầm rầm chạy đi.

Mặt trời từ đằng đông dần dần ngả về tây, cổ họng khô khốc, chớp chớp mắt, cũng thấy mệt mỏi.

Nâng cổ lên lắc lắc, thình lình, chạm phải một đôi mắt sâu không thấy đáy.

Tiếp tục xoay cổ, ánh mắt như có như không nghiêng mắt liếc qua, sắc mặt vẫn như thường, hình như trắng hơn một chút, cằm hình như cũng nhọn hơn.

"Ái chà, đứa nhỏ ngốc này, như thế nào mà cứ đứng mãi ở đây thế, mau vào đi."

Giọng nói vang như thần, không phải ai khác chính là mẹ già nhà cô.

"Hạ Sơn Chi, một mình con đi về nhà mẹ đẻ, lại không nói tiếng nào, là có ý gì? Con bây giờ là người đã có gia đình, cũng không thể tùy hứng, tất

cả phải lấy chồng mình làm chủ, biết không?"

Mẹ già đi đến trước mặt của cô, đung đưa thân hình, miệng nói liến thoắng khiến cô choáng váng.

Cô như có sao vàng năm cánh quay mòng mòng quanh đầu, vừa nhìn lên đúng

lúc bắt gặp người ở bên khung cửa chậm rãi đi tới, từ từ nhếch khóe môi

lên, hình như tâm tình có vẻ rất tốt.

Tác phong của cô là không đánh vào một chỗ, liền nói: "Cười cái rắm! Về nhà của anh mà dịu dàng đi!"

Mẹ già bỗng nhiên bị cô kinh động, sững sờ một lát liền thưởng cô một cái cốc lên đầu: "Cái con bé này, phát điên cái gì ! Sở Kiệt tìm cả một

buổi tối đến sáng hôm nay, sợ chúng ta lo lắng cũng không dám nói. Con

thì xem ra lại vô cùng tiêu dao khoái hoạt ở đây đọc ngôn tình!"

Cô trợn mắt đáp: "Vậy sao đã lăn đến nhà chúng ta rồi ?"

"Hay là mẹ nghe cha con nói con đột nhiên về nhà, tâm trạng không tốt, lại

nhớ tới tối hôm qua Sở Kiệt gọi điện thoại về đây ấp a ấp úng, mẹ của

con thông minh liền đoán ra được.Vợ chồng son cãi nhau đúng không?"

Mắt của mẹ gia giống cha như đúc bát quái lấp lánh, trực tiếp bắn về phía cô.

Thì ra con gái và con rể gây gổ, hai thân già lại thấy rất hưng phấn?

Có cha mẹ như vậy sao?

Cô căm tức nhìn tên đầu sỏ gây nên, khóe môi của Hoắc Sở Kiệt giật giật chống lại ánh nhìn của cô, thản nhiên cười cười.

Máu nóng liền bốc thẳng lên đầu, mà không, phải là kinh nguyệt bốc thẳng lên mới đúng .

Vốn thân thích đã không suông sẻ nay đã hoàn toàn nghịch lưu rồi.

"Con, buồn ngủ, rồi !"

Cô tức giận đẩy mẹ già ra, kéo lấy chăn, che kín đầu.

"Đứa nhỏ này, nhất định là dì cả tới thăm hỏi nên tinh thần mới không ổn định."

Mẹ già thở dài theo bước chân đồng loạt biến mất, mà một người rất không

khách khí chiếm hết hơn nửa bên giường, đem cả người và chăn lật ra.

Cô đạp đạp chân quát: "Bảo anh cút, không nghe thấy sao!"

Mà người kia cách một cái chăn ở cọ cọ lên trên cổ cô đáp: “Bà xã, không nên tức giận."

Lửa nóng lại vọt lên đến não, vén chăn ra, đẩy anh nói: "Anh còn biết em là vợ của anh sao!"

Hoắc Sở Kiệt không ngờ tới cô bỗng nhiên lại bạo phát, cả người lắc lư, từ trên giường đơn lộn xuống.

Cộp, anh ngã xuống sàn nhà, đầu đập xuống đất.

Cô cả kinh, nhìn sang, anh ở bên mép giường từ từ ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười với cô.

Hàm răng trắng muốt khiến cô choáng váng, sững sờ tại chỗ, cổ họng tắc nghẹn.

Đôi mắt đen láy nhìn cô đăm đăm, cười lấy lòng: "Bớt giận? Nếu không đủ, thì lại đạp anh một lần nữa?"

Cô bị ánh mắt sáng trong của anh kích thích, muốn hôn mê.

Lại bị khóe môi động lòng người kích thích, tức giận không biết bốc lên ở nơi nào: "Ai khiến anh ở đây hi hi ha ha, mau cút đi!"

Khí nóng chuyển qua lưng, nhịp tim lại gia tốc: tại sao anh có thể cười như không có chuyện gì, tại sao chứ!

Anh biết cô sẽ không thật tức giận?

Anh cứ như vậy mà bán đứng cô?

Tối qua vốn đã không còn tức nữa nhưng không biết vì sao, thấy anh bình tĩnh như thường, không muốn tức giận cũng không được.

Cô vẫn thở phì phò ngồi đó, một bàn tay bắt đầu lần mò lên eo của cô, vì thế cô liền dùng sức, vỗ mạnh lên đó.

Lòng bàn tay liền bỏng rát, mẹ ơi, vì sao không tránh?

Tay của anh có phải được đúc bằng sắt không, sao lại cứng như vậy.

Cô đang muốn rút về cái tay bị thương về, thì lại bị cầm lấy một lần nữa,

tiếp đến là giọng nói mị hoặc lại ấm áp của anh: "Đau sao?"

"Em đúng là ngốc, không biết dùng chân đá sao, ông xã xoa xoa cho vợ nhé."

Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa cho cô, cảm giác bỏng rát hình như theo từng cái vuốt ve của anh liền đỡ hơn rất nhiều.

Mà Hạ Sơn Chi cô khi nghe đến câu —"Về sau trước khi động thủ, phải hoạt

động đầu óc. Có nhiều chỗ, không thể để bị thương được."

Lửa nóng lại theo kinh nguyệt, oanh oanh liệt liệt nghịch lưu.

Cô mãnh liệt xoay người, mắt sắc như dao liếc anh: "Người cục cằn, cũng học được một câu hai nghĩa rồi hả ?"

Theo lời n


Old school Swatch Watches