
ày của cô anh đột nhiên dừng động tác, cưng chiều trong mắt còn
chưa kịp thu lại, mà cô lại thấy có một tầng kinh ngạc và tối tăm, tâm
tình bỗng nhiên thật tốt.
Cô lại lấn đến gần thêm một chút, phả
hơi nóng lên trên mặt anh, làm hàng mi rung động, chân mày vẫn không
nhúc nhích, kinh ngạc nhìn thẳng vào cô.
Một ngón tay đặt lên môi anh, khiến hô hấp của anh hơi chậm lại, ánh mắt lóe lên, cô nhíu mày
hỏi: "Nơi này, có phải không còn sạch sẽ rồi đúng không?"
Trong
giọng nói trần trụi đầy vẻ chán ghét, cô nghĩ Hoắc Sở Kiệt nhất định
hiểu được ý của mình, bởi vì cô nhìn thấy lông mày của anh đang nhíu
lại, còn kém vặn vào nhau mà thôi.
Hô hấp của anh trên ngón tay cô chợt nặng hơn rất nhiều, con ngươi bình tĩnh âm u, tràn ra vài tia ánh sáng uy hiếp.
Nhưng Hạ Sơn Chi tuyệt không sợ uy hiếp, vui mừng nhất chính là chọc giận được anh!
Ngón tay của cô chậm rãi vuốt ve dọc theo cánh môi của anh, hơi thở dán sát vào nhau.
Một cái tay khác theo bộ đồng phục màu xanh, vuốt ve, trượt vào.
Từ bên khe đưa tay vào, áo sơ mi chất liệu cotton, nóng bỏng truyền tới lòng ngón tay.
Năm ngón tay ấn một cái, "Ưmh, " tiếng rên rỉ tiêu hồn như vậy dĩ nhiên không phải xuất phát từ miệng của A Hoa rồi.
Như vậy, liền hiểu rõ, âm thanh đó được phát ra từ đồng chí phái nam duy nhất trong phòng này.
Hầu kết của anh chuyển động lên xuống, mặt hồng lên, hô hấp cũng trằn trọc hơn, ánh mắt càng thêm dữ dội.
Cô kéo áo sơ mi, thuận lợi tiến tới chỗ kia.
Bộ lông cứng rắn quen thuộc ram ráp dưới lòng bàn tay.
Đầu ngón tay vẫn đặt trên môi hắn, sâu xa nói: "Em đã từng, yêu thích nhất nơi này, không biết hiện tại đã thấy chán hay chưa."
Một khắc trước mặt còn đỏ hồng ngượng ngùng, chỉ một cái chớp mắt liền
chuyển sang âm u, anh há mồm, cắn. . . . . . ngón trỏ của cô.
Hàm răng gặm cắn đầu ngón tay, đầu lưỡi liếm láp xung quanh, tim cô chưa
kịp nhảy lên, lật người sang áp đảo: "Em đừng mơ tưởng ghét bỏ nó!"
Hơi thở nóng bỏng phun lên mặt cô, lông mày hung thần ác sát liền nhíu lại.
Thật may là hai tay của anh vẫn chống đỡ bên cạnh cô, nếu không với khí thế cường đại kia của anh thật sự liền đè chết cô rồi.
Đổi tư thế, nên cô chỉ có thể ngước mắt lên nhìn.
Anh cố ý hấp dẫn cô, phát ra tiếng chậc chậc đầy dâm mị, khiêu khích nhìn lại.
Phản công sao?
Cô liền học anh, nhếch môi, mị hoặc cười thành tiếng.
Loạt xoạt, kéo khóa quần xuống, đưa tay cầm lấy lão Nhị, dùng sức bóp một cái.
Hơi lạnh ở đầu ngón tay cách một lớp vải đàn hồi, thật chặt chạm vào lão Nhị nóng bỏng.
Trong lòng cô tự lẩm nhẩm, người anh em à cực khổ rồi.
Toàn thân của anh chợt căng cứng lại, hô hấp cũng tạm ngừng, mở to mắt, con ngươi sợ hãi co rút lại.
Vẻ mặt khổ sở rối rắm lại khó tả, cô cố gắng nhẫn nhịn không ngừng ngửa
mặt lên trời mà cười to, Hoắc Sở Kiệt, anh cũng có lúc hoảng sợ sao!
Tối qua cô còn không kịp quan sát, đã chạy mất dạng.
Hiện tại, dưới ánh trời chiều, gương mặt đen như bao công của Hoắc Sở Kiệt lấm tấm mồ hôi, đoán chừng đã sợ tè ra quần.
Thời cơ ngàn năm một thuở, A Hoa cô làm sao sẽ bỏ qua chứ.
Anh cả kinh rớt cằm, cô thuận thế rút tay ra, chỉ chỉ vào mặt của anh: "Tư vị mất hồn, khắc vào xương tủy?"
"Thì ra là Hoắc Sở Kiệt anh, cũng có lúc thấy sợ" cô vỗ vào gương mặt đang
căng ra như dây đàn một chút co dãn cũng không có, tiếp tục đó: "Cho nên lão Hoắc à, về sau không nên chọc vào phụ nữ, lòng của bọn họ, đều
ngoan độc cả, lại hết sức dọa người!"
Toàn thân Lão Hoắc liền chấn động, trừng mắt lên, hình như cũng từ kinh sợ hồi hồn về thực tại.
Anh cúi mặt xuống, cắn lên mặt cô một cái, nghiến răng nói: "Thiếu chút
nữa, người anh em của anh sẽ phải tử trận rồi, thật nhẫn tâm!"
Răng anh sắc nhọn, nếu như thực dùng sức, đoán chừng mặt của cô liền
biến dạng rồi, cũng may anh chỉ trừng phạt gặm gặm một cái rồi thôi.
Cô sờ sờ lương tâm của anh, vuốt ve chân mày đáp lại: "Cho nên, về sau
không được để cho bất kỳ người khác phái nào leo lên giường của anh!"
"Nếu không, em không bảo đảm, một lúc nào đó không cẩn thận, lão Nhị. . . . . ."
Câu nói kế tiếp, liền bị anh cắn nuốt.
Bởi vì lão Hoắc không phải là mèo bệnh, rốt cuộc cũng tỉnh lại, hung hăng
chặn miệng của cô: "Vợ à, em không chỉ độc ác, mà còn dài dòng nữa."
Ngón tay từ khe quần trượt vào, cùng với lão Nhị tiếp xúc thân mật, cầm lấy nó, từ từ an ủi.
Nhưng vì bị trói buộc nên tay của cô không thể linh hoạt sử dụng được.
Cô dứt khoát kéo xuống, hai tay nắm lấy lão Nhị đang phải chịu khổ.
Cô quấn lấy lưỡi của lão Hoắc, đáp lại tiến công của anh, rồi ngẩn ra nói: "Chị từ từ chữa khỏi cho em...chức năng cần phải khôi phục như thường
nhá."
Khóe môi của Lão Hoắc lại vểnh lên, hừ hừ trong mũi, tức giận trừng cô, miệng gặm cắn càng hung ác hơn.
Mà hai tay của cô, càng thêm ra sức ma sát lão Nhị.
Dưới sự ấm áp yêu thương của cô, nó rốt cuộc cũng trở nên cứng rắn, nóng rực.
Bàn tay của Lão Hoắc đưa vào vạt áo cô, muốn tháo thắt lưng ra, khiến cô chấn động hô to: "STOP!"
Anh không để ý tới cô, đưa thẳng tay vào, sau đó lập tức hóa đá.
Một gương mặt nhăn nhó,