
ĩ em đã biết." Anh nhìn cô không chuyển mắt.
Đúng, cô xác thực biết. Bởi vì anh thích cô, muốn chiếu cố cô, muốn giúp cô
giải quyết tất cả phiền não. Vì cô che gió chắn mưa, trở thành điểm dựa của cô.
Vấn đề ở chỗ anh có điều kiện đối tốt với cô như vậy, chẳng lẽ không sợ cô
không nghĩ báo đáp, thậm chí có thể dẫn tới long tốt bị cô phụ sao? Bởi vì nếu
lòng tự tôn của cô quá mạnh, nói không chừng còn trách anh xen vào việc của
người khác, hơn nữa–
"Anh làm như vậy không sao chứ? Nếu để những người khác trong công ty biết
anh lạm dụng chức quyền thì làm sao bây giờ?" Cô khẽ nhíu mày, lo lắng
hỏi.
"Em là đang lo lắng cho anh sao?" Anh sững sờ chốc lát, vui vẻ nhếch
miệng hỏi lại.
"Một công ty có quy chế, là không nên có 'hoàng tộc đặc quyền' tồn
tại."
"Đặc quyền hoàng tộc?"
"Cùng ông chủ có quan hệ đặc biệt, lợi dụng phương thức đi cửa sau vào
công ty. Nếu việc này truyền ra ngoài, uy tín công chính của anh ở công ty sẽ
bị đả kích rất lớn." Cô không cần anh bởi vì yêu cô mà bị thương tổn.
"Điểm ấy em không cần phải lo lắng, bởi vì anh có lý do rất chính đáng,
hơn nữa chỉ một lần này, lần sau không theo lệ này nữa." Anh nhếch miệng
mỉm cười.
"Lý do gì?" Cô hoài nghi hỏi, cảm giác anh cười đến là lạ.
"Cô ấy là người tôi muốn theo đuổi, tôi muốn lấy cô ấy"
Hạ Tâm Trữ chậm rãi trợn to hai mắt khó có thể tin, nuốt nước miếng nhìn anh
nói: "Anh không phải đã nói với người nào đó trong công ty những lời như
vậy chứ?"
"Đúng."
Cô cảm thấy mình sắp té xỉu: "Ai?"
"Trần quản lý phỏng vấn em."
"Oh, ông trời!"
"Tuy rằng anh chỉ nói qua với anh ta. Nhưng theo anh được biết, hiện tại
toàn bộ các nam chủ quản quản lý các bộ phận, chỉ cần là đàn ông hơi có tư cách
theo đuổi em, giống như đều đã được Trần quản lý thông báo cho biết. Trần quản
lý thật sự là khéo hiểu lòng người, em không cảm thấy đúng sao?" Mạc Thiên
Hòa nụ cười đầy mặt, lòng tràn đầy khoái trá nhìn cô chằm chằm nói.
Hạ Tâm Trữ chỉ cảm thấy không thể nói gì mà chống đỡ: "Em không biết nên
nói cái gì."
Xem cô thủy chung không có phản ứng gì quá lớn, còn có thể trái lại quan tâm
tình cảnh của anh, Mạc Thiên Hòa dần dần buông lòng lo lắng cô sẽ tức giận,
cùng cô nói đùa.
"Không cần nói, anh biết em thực cảm động là được rồi." Anh dùng vẻ
mặt “anh rất thấu hiểu” nói.
Hạ Tâm Trữ trừng anh, sau một giây nhịn không được phá vỡ trầm mặc cười lên:
"Mạc Thiên Hòa, anh thực sự là da mặt dày!"
"Da mặt không dày một chút, làm sao truy được bà xã đây?" Anh mỉm
cười, cùng mười ngón tay của cô đan chặt lại (nắm tay á): "Bữa tối muốn ăn cái gì? Chúng ta còn không đến
một tiếng."
Cô kinh ngạc nhanh chóng xem thời gian trên đồng hồ một chút. Thực, thời gian
làm sao qua nhanh như vậy? Chỉ cùng anh tán gẫu một chút thời gian mà thôi,
không nghĩ tới thời gian đã vượt qua nửa tiếng. Hiện tại trừ đi thời gian cô
đến lớp học âm nhạc, bọn họ chỉ còn lại có nửa tiếng để ăn cơm.
"Mạc Thiên Hòa, chúng ta trước tùy tiện ăn chút gì đi, chờ em lên lớp
xong, chúng ta lại cùng đi ăn cơm tối được không? Em sợ như thế này sẽ đi dạy
trễ, thực xin lỗi." Vẻ mặt cô áy náy, hai tay tạo thành chữ thập hướng anh
giải thích.
"Ok."
Anh không hề dị nghị gật đầu đồng ý, một chút cũng không để ý cô gọi anh xuống
dưới, lại bắt anh trước chờ cô ba, bốn giờ sau, mới có thể cùng nhau ăn cơm.
Đàn ông như vậy cho dù là phụ nữ lòng dạ sắt đá cũng sẽ động lòng, chứ đừng nói
là cô đã sớm yêu anh.
"Cám ơn anh." Tuy cô không thể cho anh ba chữ "Em nguyện ý"
anh muốn nhất, nhưng ba chữ này cô nhất định phải nói.
"Cám ơn anh thì gả cho anh đi." Anh quả nhiên một tia cơ hội cũng
không chịu buông tha.
"Anh muốn ăn cái gì?" Cô làm như không có nghe thấy.
"Ăn em được không?" Anh hí mắt mỉm cười, có chút mê đắm.
Cô trực tiếp vươn tay cho anh một quyền: "Ăn cái gì?" Tiểu thư phát
uy.
"Chỉ cần không phải cú đấm, đều được." Anh giả bộ xoa xoa bả vai bị
cô đấm đau cười khổ nói.
Trong mắt cô mang xem thường liếc anh một cái.
******
Mạc Thiên Hòa ngồi đợi hai tiếng đồng hồ thật vui vẻ.
Ở trong phòng học nhạc, anh không chuyển tinh mắt nhìn Hạ Tâm Trữ kiên nhẫn dạy
những người bạn nhỏ đánh đàn cương cầm. Lời nói nhỏ nhẹ nói khẽ sửa chữa cho
bọn nhỏ, cổ vũ các bé, thậm chí còn ở lúc các em không có đàn sai mà còn đàn ra
được cả khúc cô dạy liền hôn mỗi bé một cái, khiến những đứa nhỏ không tự chủ
được lộ ra mỉm cười thẹn thùng.
Bộ dáng của cô nếu nói là một cô giáo nghiêm túc, không bằng nói là một người
mẹ hiền, một người mẹ kiêm đủ xinh đẹp cùng ôn nhu. Điều này làm cho anh không
tự chủ được lần nữa ảo tưởng bộ dáng cô dạy dỗ con gái của bọn họ, có phải là
cũng xinh đẹp động lòng người như vậy không?
Đáp án đương nhiên là khẳng định như vậy.
Nhưng... Ai! Cô rốt cuộc vì sao không chịu gật đầu đáp ứng lời cầu hôn của anh
đây? Anh thủy chung nghĩ không ra điểm này, bởi vì cô rõ ràng chính là để ý
anh, yêu anh không phải sao? Anh không tin tất cả chỉ là mình tự đa tình.
"Em xong rồi, có thể đi thôi." Hạ Tâm Trữ đeo túi da lên nói với anh.
"Nghĩ