pacman, rainbows, and roller s
Cấp Trên Muốn Cưới Tôi

Cấp Trên Muốn Cưới Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322973

Bình chọn: 7.00/10/297 lượt.

hư vậy anh có thể nói ra miệng sao?

Thật sự là phục anh. Nhưng chờ một chút, hình như có chỗ không đúng. Cô còn

chưa có nói cho anh, hiện tại cô đang ở đâu, sao cô có thể đã ngắt điện thoại?

Cô nhíu mày, vội vàng gọi điện lại cho anh lần nữa.

"Alo, em còn chưa có nói cho anh em đang ở đâu, hoặc chúng ta hẹn ở nơi

nào gặp mặt, sao anh lại ngắt điện thoại như thế?" Điện thoại vừa được

nhận, cô lập tức cười châm biếm anh.

"Em vừa mới tan ca, nhiều nhất ở dưới lầu hoặc gần đó, có thể đi được bao

xa? Chờ anh một chút, anh phải vào thang máy, lát nữa sẽ gặp." Nói xong,

điện thoại lại bị ngắt.

Hạ Tâm Trữ cầm di động, ngây ngốc đứng ở tại chỗ. Cứ nghĩ thấy có chỗ nào là

lạ, là làm sao đây?

Dưới tầng, xuống tầng, vào thang máy, như thế này... Xuống tầng như thế này?

Cô đột nhiên xoay người nhìn về phía toà cao ốc làm việc cô vừa mới đi ra, sau

đó trừng mắt nhìn lại nhíu nhíu mày, nghi hoặc cực độ. Anh không phải vừa vặn

cũng làm việc ở trong toà cao ốc này chứ?

Còn đang lắc đầu bỏ qua ý tưởng rất không có khả năng này, không nghĩ tới anh

lại ngay lúc này từ trong cao ốc đi ra. Trước tạm dừng một chút tìm kiếm bóng

dáng của cô, sau đó khi anh thấy được, trên mặt liền nở nụ cười bước nhanh về

phía cô.

"Nào, quyết định muốn ăn cái gì chưa?" Anh đi đến trước mặt cô, tự

nhiên mà dắt tay của cô hỏi.

"Vì sao anh lại đi theo em tới nơi này?" Cô tròn mắt nhìn, nhịn không

được hỏi anh.

"Xem ra em còn chưa bắt đầu tìm hiểu." Anh cười như không cười nhíu

mày nói.

"Tìm hiểu cái gì?" Vẻ mặt cô mờ mịt.

"Thông tin cơ bản về người lãnh đạo cao nhất a. Lúc trước không phải nói

đợi sau khi em trúng tuyển, em sẽ đi tìm hiểu sao?" Anh mỉm cười nhắc nhở.

"Này đối với việc em hỏi anh có liên quan gì?" Cô nhẹ nhíu mày.

"Đương nhiên có quan hệ, không phải vừa rồi em hỏi anh vì sao từ chỗ này

đi ra sao? Bởi vì anh ở trong toà cao ốc này."

"Á~~" Hạ Tâm Trữ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thôi cùng biểu tình khó

có thể tin. Khó trách buổi sáng anh mạnh mẽ muốn cô ngồi xe anh đi làm, còn nói

thuận đường. Không chỉ thuận đường, căn bản là là hoàn toàn cùng đường!

"Sao anh chưa từng nói với em?" Cô hỏi anh.

"Bởi vì em nói sau khi được tuyển sẽ tự đi tìm tư liệu. Một khi em đã nói

muốn đi tìm, anh còn nói cái gì?"

"Em muốn tìm chính là người lãnh đạo cao nhất, liên quan gì anh –" Hạ

Tâm Trữ đột nhiên im miệng, hai mắt mở lớn, há mồm cứng lưỡi trừng mắt nhìn

anh: "Anh... Anh..." Cô đột nhiên cà lăm nói không nên lời.

"Anh cái gì?" Mạc Thiên Hòa mỉm cười nhìn cô, nghĩ thấy cô như vậy

thực đáng yêu.

"Anh không phải là đang nói với em, anh chính là... chính là..."

"Chính là cái gì?"

"Chính là Nguyên Thiên Sáng Ý... người lãnh đạo cao nhất à?"

"Anh thật là vậy."

Cô ngây ra như phỗng nhìn anh, cả người đều bị dọa đến ngây người: "Này...

Điều này sao có thể đây? Công ty là sáng lập ở nước Mỹ..."

"Anh đã ở nước Mỹ mười năm."

"Nhưng... nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

Cô cũng không biết nói thế nào, chỉ là nghĩ là làm sao có thể.

Mười năm trước anh rõ ràng là một sinh viên đưa báo nghèo khổ, không nghĩ tới

mười năm sau đã có thành tựu này. Đây là thành tựu mà người bình thường cho dù

có là sinh viên hạng nhất cũng đạt không đến đi, ngay cả ba năm đó – lúc hăng

hái nhất, cũng so ra kém thành tựu hiện tại của anh.

Anh thực rất lợi hại. Người nhà bạn bè của anh nhất định đều thực kiêu ngạo khi

nghĩ đến, ngay cả hiện tại cô cũng có loại cảm giác này, cô thực thực không

thừa nhận nổi.

"Em không phải tức giận chứ?" Cô đột nhiên trầm tĩnh xuống khiến Mạc

Thiên Hòa bắt đầu lo lắng.

"Vì sao em phải tức giận?" Cô hỏi.

"Bởi vì anh không có nói với em, anh chính là người lãnh đạo Nguyên Thiên

Sáng Ý."

"Cám ơn đã nhắc nhở, anh không nói em thật đúng là thiếu chút nữa quên

chuyện này. Vì sao anh không nói với em?"

Mạc Thiên Hòa nhíu nhẹ chân mày, tự trách mình tự vạch áo cho người xem lưng.

Nhưng, cùng với vẫn ôm khối bom chưa nổ này, anh vẫn cảm thấy nhanh tự thú thì

tốt hơn. Hơn nữa biểu tình của cô xem ra cũng không phải là rất tức giận.

"Anh sợ em vì tránh hiềm nghi, sau khi biết sẽ không chấp thuận." Anh

thẳng thắn.

"Em trúng tuyển là do anh quyết định?"

"Anh nói không phải em sẽ tin tưởng sao?"

"Nói thực ra không tin."

"Được rồi, phải."

Hạ Tâm Trữ đột nhiên thở nhẹ một hơi. Cô chỉ biết, lấy cách thức yêu thích vạn

phần sung bái của Lị Nhã đối với công ty, cùng bộ dáng nhiệt tình làm việc

của những người khác, công ty anh tuyệt đối là mọi người chen chúc vỡ đầu ai

cũng muốn vào. Loại vận may này làm sao có thể đến phiên cô – trên đầu của một

sinh viên còn chưa tốt nghiệp đại học lại không có năng lực thiết kế gì? Cô

thật thấy kỳ quái, không nghĩ tới là anh giở trò quỷ.

"Tuy là do anh quyết định tuyển em. Nhưng anh so với ai khác đều hiểu ưu

điểm của em, công ty có thể dùng một nhân viên như em, nói thật, bên được lợi

kỳ thật là công ty." Anh nghiêm túc nói với cô, nhưng vẻ mặt đã có chút

khẩn trương: "Em đừng tức giận được không?"

"Em chỉ là muốn biết vì sao anh muốn làm như vậy?"

"Anh ngh