
tản ra nỗi tuyệt vọng, nghĩ đến gia gia
cô bé vừa mới qua đời, cười ngượng ngùng rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé
nghiêm túc nói: "Đừng sợ, dù làm ăn xin cũng không có ai dám ức hiếp
chúng ta đâu."
Đứa bé rũ mí mắt xuống, hàng mi dài như nửa chiếc
quạt che phủ trước mặt. Nó vẫn không nói gì, lát sau nằm xuống đống rơm
rạ, quay lưng đi ôm gối co tròn, cứ như lại ngủ thiếp đi.
Tiểu Ngô thở dài bất đắc dĩ. Khúc mắc trong lòng, muốn cởi bỏ, không phải là chuyện ngày một ngày hai.
"Này, ăn đi." Tiểu Ngô đưa cho đứa bé một chiếc màn thầu mới nhặt được, lột
lớp bẩn bên ngoài, hơi nguội chút nhưng vẫn có thể ăn được.
Đứa
bé kinh ngạc nhìn chiếc màn thầu, không nói lời nào, không nháy mắt,
không vươn tay. Tiểu Ngô cười lùng túng: "Cái này thật ra thì...."
Không chờ thiếu niên nói hết lời, đứa bé vươn tay, nhận lấy bánh màn thầu
nhét vào miệng. Lời nói chưa ra khỏi miệng của Tiểu Ngô chuyển thành nụ
cười vui mừng, dịu dàng nói: "Ta là Mộ Phiên Ngô, cái tên này có êm tai
không?"
Đứa bé rũ mắt không đáp.
Tiểu Ngô cười vô vị, lại nói: "Muội gọi ta là Tiểu Ngô là được. Còn muội, nói cho ta biết muội tên là gì, được không?"
Đứa bé quay mặt đi, đứng dậy, đưa lưng về phía Tiểu Ngô, để lại cho cậu một bóng lưng, càng đi càng xa.
Tiểu Ngô thở dài. Cậu bé biết đứa nhỏ này không bị câm, nhưng kể từ khi gặp
nó trừ khi mang bệnh kêu khóc trong mộng, thì không thấy nó mở miệng nói một lời. Ban đêm tỉnh lại thường thấy nó ngồi trong góc, có lúc ngơ
ngác nhìn ngoài cửa sổ, có lúc ngẩn ngơ nhìn chằm chằm xuống đất, u ám
đến mức đôi mắt không còn ánh sáng. Tiểu Ngô đã thử cả đêm không ngủ,
ngồi nhìn thấy nó cả đêm vẫn mở to mắt, không nhúc nhích.
Tiểu Ngô nghĩ thầm: Chỉ cần con bé chịu nói chuyện, chịu mở miệng nói chuyện, sẽ được tốt dần lên.
Nhưng có thể khiến con bé nói chuyện được, e rằng phải cần một khoảng thời
gian nữa. Tiểu Ngô muốn đặt tên cho nó, nghĩ tới nghĩ lui, nếu gặp được
nó trong ngày mưa, vậy cứ gọi nàng là Tiểu Vũ đi. Lúc đầu con bé không
chịu nhưng dần dần hình như đã quen, nhưng vẻ mặt vẫn hờ hững, không
khóc không cười, không vui không giận, nếu không ai để ý tới, nó có thể
ngồi cả ngày không ăn không uống cũng không động đậy.
Ngày nào
Tiểu Ngô cũng kéo cô bé đi theo sau lưng, rất sợ bị mọi người ở đây ức
hiếp. Lòng người lúc ấm lúc lạnh, ở đâu cũng vậy mà thôi. Đám ăn xin tuy nói ở cùng một chỗ, nhưng thường ngày đều là ai lo việc người đấy,
không ai có lòng có sức chăm sóc thương hại kẻ khác, thậm chí thường
xuyên xảy ra chuyện đánh nhau tranh giành đồ ăn.
Tiểu Ngô vốn là
người nhiệt tình, chỉ cần đủ khả năng sẽ giúp đỡ người khác, vì vậy
trong tạp viện rất ít người đến gây phiền toái. Tuy nói Tiểu Vũ không
thích đi theo cậu bé lắm, nhưng nó còn nhỏ như vậy, lại còn là con gái,
chỉ một thân một mình e rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Những lo lắng này cũng không vô lý. Ngày hôm đó, Tiểu Ngô mới ra ngoài một buổi
sáng, trở lại thấy tạp viện yên tĩnh đến kì dị, vội bước vào, liếc nhìn
năm ba tên ăn xin lớn nhỏ vây kín Tiểu Vũ. Mấy tên đó cười xấu xa, Tiểu
Vũ quật cường đứng chính giữa, mím chặt môi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn
từng người, trong hai mắt là vẻ không chịu yếu thế. Không chờ Tiểu Ngô
lên tiếng, một kẻ trong số đó giữ bả vai Tiểu Vũ, "soạt" một tiếng, lớp
áo vốn đã cũ rách lại càng nát bươm, Tiểu Ngô hô to: "Tất cả các ngươi
cút ngay cho ta!"
"Ha ha, trong ngôi nhà này chỉ có một bé gái,
lão tử muốn tìm thú vui, tiểu tử nhà ngươi cút ngay cho ta mới phải!" Kẻ đó trợn mắt nói với Tiểu Ngô.
Tiểu Ngô nhanh chóng vọt tới giữa
đám bọn họ, không đợi mọi người phản ứng đã giơ chân đá vào bụng kẻ đó.
Kẻ đó bị đau, buông tay khiến Tiểu Vũ ngã xuống đất, Tiểu Ngô chắn trước mặt cô bé hét lớn: "Không cho các ngươi ức hiếp muội ấy!"
Đang
buổi ban trưa, trong tạp viện chỉ còn mấy người họ. Giọng của Tiểu Ngô
vang vọng, khiến mấy người sửng sốt một hồi, định tiếp tục ra tay.
Tiểu Ngô chưa kịp suy nghĩ nên làm gì, tay cậu chợt lạnh, nghe thấy một
tiếng hét rồi bị kéo chạy đi. Khi phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện
mình đã theo Tiểu Vũ chạy xa khỏi tạp viện.
Mùa hè nóng bức, mồ
hôi rơi xuống đất từng giọt. Tiểu Ngô ngồi dưới tán cây trong ruộng ngô
đồng râm mát, liếc nhìn Tiểu Vũ đang tựa vào thân cây nhắm mắt thở dốc.
May là trong ngoại y còn một lớp áo, may là hôm nay về sớm, may là họ
trốn ra được. Thở dài một hơi, Tiểu Ngô dịch tới bên cạnh Tiểu Vũ, nghĩ
đến vẻ mặt trắng bệch vì sợ hãi của nó lòng chùng xuống. Vẻ mặt đầu tiên mà nó có lại là vẻ sợ hãi.
Tiểu Ngô nắm lấy tay áo, giơ tay lên, định lau mồ hôi cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ đột nhiên tránh ra, mở mắt, thấy là hắn thì lại nhắm mắt, tựa vào cây ngô đồng, hơi thở dần dần ổn định.
Tiểu Ngô nhẹ nhàng lau trán cho con bé, từ trên xuống dưới, cẩn thận lau mồ
hôi, và bụi bẩn chẳng biết dính từ lúc nào, cất giọng nhẹ nhàng nhưng
kiên định: "Sau này muội giả làm con trai, đi cùng ta, ta sẽ bảo vệ
muội!"
Lông mi dài của Tiểu Vũ rung rung, cuối cùng không mở mắt ra nữa, cũng không mở miệng trả lời.
Lau