Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326952

Bình chọn: 8.5.00/10/695 lượt.

đỏ. "Diêu nhi... Diêu nhi, em làm gì vậy?" Đầu óc Lê Tử Hà

trống rỗng, lao đến bên cạnh Diêu nhi, giơ tay túm lấy cái kéo trên tay

nàng ném xuống đất. Nhìn tay nàng rỉ máu không ngừng, nước mắt vừa ngừng rơi dù thế nào cũng không thể nén được. Bỗng cảm thấy tay mình được kéo lại, Diêu nhi nhìn mình cười: "Không phải là mơ... Đúng là tiểu thư

rồi..."

"Tiểu thư đừng khóc, từ nhỏ Diêu nhi đã không sợ đau

rồi..." Lần này đổi lại Diêu nhi lau nước mắt cho Lê Tử Hà, khóe miệng

cong lên mãi, "Tiểu thư vừa hỏi em điều gì vậy?"

Lê Tử Hà buộc

mình tỉnh táo lại, trái tim như bị người nào đó châm từng cây kim vào,

đau đớn âm ỉ. Nàng cất tiếng gọi Duyệt nhi đang đứng ngoài bình phong:

"Duyệt nhi, trong điện có hòm thuốc không?"

Duyệt nhi vẫn còn

hoảng hốt vì chuyện đêm nay, nghe Lê Tử Hà gọi nàng, không kịp nghĩ

nhiều mà vội vàng tìm hòm thuốc đặt vào phòng trong, sau đó lại lui ra

ngoài bình phong.

Lê Tử Hà liếc nhìn nàng ta. Diêu nhi và Phùng

gia gia đều yên tâm cho nàng biết sự tồn tại của Nhất Nhất, cho tới nay, chắc hẳn nàng vẫn che giấu cho Diêu nhi đến lãnh cung, nàng là người mà họ có thể tin tưởng. Cho nên hôm nay cũng không cố ý giấu nàng ta thân

phận của mình. Một là đã tin tưởng, nàng cũng không cố kỵ quá nhiều. Hai là đêm đã khuya, chẳng may có chuyện gì thì cũng trong điện cũng không

chỉ có hai người là nàng và Diêu nhi.

Căn điện nhất thời yên tĩnh trở lại, ánh đèn leo lắt. Hai người vừa mới nước mắt giàn giụa giờ cũng tĩnh lặng. Một người bên giường vươn cánh tay, một cúi đầu cẩn thận rửa sạch vết thương. Trong hơi ấm, mắt Diêu nhi trong suốt chưa từng có,

hiển nhiên thần trí đã hoàn toàn trấn tĩnh, không còn khủng hoảng do dự, chăm chú nhìn Lê Tử Hà băng bó vết thương cho mình, suy nghĩ một chút,

nàng vẫn mở miệng hỏi: "Tiểu thư, người nói với em người đã xảy ra

chuyện gì có được không? Em... Rõ ràng em đã thiêu rồi... Sao người lại

trở thành thế này?"

Nói xong liếc mặt nhìn Lê Tử Hà, sắc mặt chợt tái nhợt, nhưng nàng cố gắng kiềm chế, khôi phục vẻ bình thường.

Lê Tử Hà đang buộc băng vải, thấy Diêu nhi đã trở về dáng vẻ mà nàng quen

thuộc thì nở nụ cười nhu hòa: "Chuyện này kể ra cũng ly kỳ, nhưng thực

sự đã xảy ra. Năm Vạn An thứ ba, ý thức cuối cùng của ta là ở pháp

trường, sau khi tỉnh lại biến thành một đứa trẻ ăn xin. Có lẽ... đây

chính là mượn xác hoàn hồn mà ta từng nghe nói... Trước đó đứa trẻ ăn

xin này bị bệnh nặng..."

"Mượn xác hoàn hồn? Hình như trước kia

đã từng nghe ai đó nói... Dù thế nào đi nữa, tiểu thư còn sống là tốt

lắm rồi!" Hốc mắt Diêu nhi đỏ hoe, tiếp đó lại cau mày căm phẫn nói:

"Trở thành ăn xin, chẳng phải tiểu thư khổ sở lắm sao?"

"Không khổ..." Lê Tử Hà cười, dù khổ hơn nữa cũng không thể khổ bằng em...

"Vâng, may là người lạy Thẩm Mặc làm sư phụ." Diêu nhi nghe vậy thì thoải mái

nói: "Nghe người trong cung nói Thẩm Mặc cực kỳ sủng ái người, chắc cũng không để người phải chịu khổ..."

Lê Tử Hà gật đầu quả quyết, hai tay cũng đã băng xong, kéo tay áo xuống cho Diêu nhi rồi trầm giọng

nói: "Diêu nhi, chuyện lúc trước về sau ta sẽ nói kỹ cùng em. Em mau nói cho ta biết, năm đó, chuyện Khúc ca ca đến Tây Nam, huynh ấy có nói với em không?"

Nói đến Quý Khúc Văn, ánh mắt Diêu nhi trầm xuống, rũ mắt do dự nói: "Thiếu gia... Đúng là thiếu gia từng nói với em..."

"Thế nào?" Tâm tư Lê Tử Hà vừa mới lắng xuống, bây giờ lại bị khuấy động, ngóng trông câu trả lời của Diêu nhi.

"Lúc ấy thiếu gia căn dặn hết lời bảo em đừng cho người biết, cho nên em

không nói chữ nào. Tiểu thư đừng trách em..." Diêu nhi ngước mắt lên,

liếc nhìn Lê Tử Hà với vẻ hơi bất an. Thấy nàng hơi căng thẳng thì hỏi:

"Tiểu thư hỏi chuyện này làm gì?"

"Năm đó Vân Tấn Ngôn lấy cái cớ này để diệt Quý phủ, ta nói có đúng không?" Lê Tử Hà hỏi với vẻ khinh miệt.

"Tiểu thư, nếu người trách Diêu nhi thì nói thẳng cũng được." Diêu nhi chợt

đứng dậy khỏi sập, quỳ xuống đất, nước mắt lại tuôn rơi: "Em biết chuyện này, lão gia phu nhân đều bị giam vào đại lao chỉ đợi chém đầu. Lúc đó

tiểu thư đang mang thai... cho nên mới giấu diếm, tiểu thư..."

"Diêu nhi, ta không trách em." Lê Tử Hà kéo Diêu nhi đứng dậy, để nàng ngồi

cạnh mình, rũ mắt, nhưng ngay sau đó lại nhìn ánh nến cười lạnh, nói:

"Năm đó Vân Tấn Ngôn dúng lý do gì cũng có mục đích cả, ta không muốn

biết nữa. Dù quá trình thế nào, kết quả vẫn là hắn hạ chỉ giết cha giết

mẹ giết Khúc ca ca giết cửu tộc của Quý gia, còn để Nhất Nhất sống trong quan tại ở lãnh cung gần bảy năm! Có kết quả như thế, nguyên nhân còn

có ý nghĩa gì?"

"Vậy... tiểu thư," Diêu nhi nhìn Lê Tử Hà, nghiêm túc nói: "Người... còn yêu hắn ư?"

Ánh mắt của Lê Tử Hà chợt lóe, hiện lên một lớp sương mù, phảng phất lại

thấy nam tử cười tươi với mình dưới ánh mặt trời ngày xuân, cơn gió nhẹ

thổi tan hồ nước ngày xuân, nụ cười ấy cũng biến mất không còn dấu vết.

Lê Tử Hà lộ vẻ sầu thảm, cười một tiếng: "Diêu nhi, em mau trả lời câu

hỏi của ta là được."

"Năm đó..." Diêu nhi cúi đầu, rũ mắt nói:

"Trước khi thiếu gia xuất môn từng nói với em, lão gia và


Polly po-cket