
một hơi thật sâu, nhưng lại nghe được giọng của đứa nhỏ có chút suy yếu nói trước: "Nương đã rất lâu rồi không có ăn cơm. . . . ."
"Bệnh tình cũng không có gì nghiêm trọng, ta nói vài thứ thảo dược đơn giản, nhân lúc tiệm thuốc còn chưa đóng cửa, mau mau đi mua về đây đi." Lê Tử Hà cuối đầu nhìn nhìn chút ít bạc vụn còn lại trong túi
tiền, lấy hết ra đưa cho họ.
"Đa. . . . ."
"Không cần." Lê Tử Hà ngắn gọn cắt đứt lời nói cảm ơn của phụ nhân nói: "Ta cũng không
phải là vô duyên cớ mà hành thiện, lợi người lợi mình mà thôi."
Môi phụ nhân nọ lại giật giật, cuối cùng không nói gì cúi đầu xuống thiếu
điều cằm gần sắp đụng đến ngực. Thấy qua hồi lâu mà Lê Tử Hà không nói
thêm gì nữa nữa, lặng lẽ ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang gở xuống một
túi ngân lượng ở bên hông nữa, xoay người đặt ở dưới gốc cây ngô đồng,
sau đó nhẹ nhàng cất bước rời đi.
"Công tử! Số ngân lượng này. . . . . ." Phụ nhân không thể nhịn được nữa liền lên tiếng gọi Lê Tử Hà lại.
Lê Tử Hà vẫn tiếp tục bước đi, thở dài nói: "Lấy đi chia nhau đi."
Hai mắt hơi khép lại, hàng lông mi dài đậm rọi ra bóng mờ nghiêng dài ở
trên mặt, Lê Tử Hà cứ bước đi từng bước, nếu như đã rời đi thì sẽ không
quay đầu lại, kể cả cây ngô đồng kia tất cả lần nữa được chôn cất vào
tận đáy lòng. Người nào đó từng nói, nếu như có một ngày có thể nắm
trong tay một túi bạc thật lớn, nhất định phải cho những khất cái trong
ngôi nhà này mỗi người một phần. Cũng là người nào đó từng nói, tâm
nguyện lớn nhất đó chính là làm cho mỗi một người ở tại trong ngôi nhà
này đều có thể tươi cười vui vẻ, hôm nay ta đã làm những thứ này, người
ấy có vui mừng không? Nội dung cách thức ở
Thái y viện hằng năm ngoại trừ khảo nghiệm y lý, dược lý, còn có nhiều
quy củ lễ nghi ở trong cung, đủ loại điều khoản đều phải ghi nhớ kỹ,
những thứ này đối với Lê Tử Hà mà nói không thành vấn đề. Về y lý, dược
lý 3 năm qua đã học được tuy rằng không theo kịp với những môn sinh con
nhà quan học y từ nhỏ, lớn lên ở y dược kia nhưng cũng không đến nỗi quá tệ, mà những lễ nghi quy củ ở trong cung thì nàng cũng đã quá quen
thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Vấn đề hiện nay làm cho Lê Tử Hà đau đầu chính là vòng cuối cùng của cuộc thi, đến chừng đó Thái y viện
sẽ đưa tới người bệnh có nhiều chứng bệnh khác nhau để trực tiếp bắt
mạch kê phương thuốc, vòng này có thành công hay không mới có tác dụng
mang tính chất quyết định có thể vào được Thái y viện hay không.
3 năm nay, tàng thư ở chỗ Thẩm Mặc không biết Lê Tử Hà đã đọc qua biết
bao nhiêu lần, Thẩm Mặc cũng đã dốc hết khả năng chỉ dạy cho nàng, nhưng chân chính chuẩn đoán bệnh thì…..
Kể từ sau lần đầu tiên đó, mỗi lần Thẩm Mặc xuống núi chẩn bệnh đều dẫn theo nàng. Khi có căn bệnh đơn giản nào cũng giao thẳng qua cho nàng xử lý, nhưng nói cho cùng những
ngày như thế cũng không nhiều lắm, cơ hội xem bệnh thực sự như đếm trên
đầu ngón tay. Những căn bệnh đơn giản thông thường nàng chỉ cần thăm dò
một tí là biết ngay, nhưng nếu như gặp phải chứng bệnh nào khó đoán phức tạp mà chỉ dựa vào những lý luận suông ghi lại trong sách thuốc thì e
là không ứng phó được.
3 năm qua, lần đầu tiên Lê Tử Hà không thể đi vào giấc ngủ, trằn trọc suy nghĩ cả đêm, nếu như nàng thật sự gặp
phải chứng bệnh lạ không quen, không vào được Thái y viện thì phải làm
sao đây?
Đây một mảnh cung vàng điện ngọc, đây một đời phù hoa
như mộng, đã từng có được dễ dàng như trở bàn tay, đã từng giả dối như
ảo ảnh hư vô. Hôm nay cuối cùng lại lần nữa quay về, chỉ cần bước qua
cánh cửa cuối cùng này mà thôi, mấy năm qua lòng như mặt nước yên tĩnh
không gợn sóng rốt cuộc lại lần nữa sôi trào.
Sự tỉnh táo lạnh
nhạt bị quét sạch, trở ngại cuối cùng đột nhiên phóng to cực hạn ở ngay
trước mắt, cảm thấy tâm trạng thấp thỏm không yên thật giống như dù có
làm sao cũng không cách nào lướt qua nổi chặn đường cuối cùng này. Nó cứ như nằm ngán ngang ở dưới chân, cứ hễ nhấc chân lên một bước là nó liền cao hơn một bậc.
Sắc trời đã hừng sáng, bên trong phòng đã không còn bóng đen tối như mực nữa nhưng Lê Tử Hà vẫn cảm thấy con đường
trước mắt mình vẫn ảm đạm không ánh sáng. Mở to mắt trằn trọc suốt đêm,
đầu đau như muốn vỡ ra, quyết định ngồi dậy mở cửa sổ để hít thở không
khí trong lành.
Bầu không khí của buổi sáng sớm lạnh đến thấu
tim, chỉ có một số ít người đang bước vội vàng đi trên phố, Lê Tử Hà nằm sấp lên bệ cửa sổ nhìn dòng người đi trên đường tới lui tấp nập mà mí
mắt dần dần nặng trĩu, quang cảnh trước mắt thấp thoáng chập chờn, trong mơ mơ màng màng nhìn thấy một bóng dáng màu lam nhạt ở phía ngã tư
đường, cử chỉ hành động đều hết sức quen thuộc.
Nàng giật bắn người lên, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất, chính là Thẩm Mặc.
Lê Tử Hà bước nhanh ra khỏi phòng đi xuống khách điếm, khi đứng ở ngưỡng
cửa khách điếm mới chợt ngớ ra, tại sao mình phải vội vàng chạy xuống
lầu như vậy? Tuy rằng y thuật của Thẩm Mặc tinh xảo nhưng đó là bản thân hắn cũng đâu có giúp gì được cho nàng. Hàng tháng hắn đều sẽ xuống núi, chỉ là ngẫu nhiên gặp nh