
au mà thôi, có gì phải ngạc nhiên?
Lê Tử Hà xoay người đi trở vào, gặp lại cũng không có gì để nói, ngược lại chỉ càng tăng thêm lúng túng mà thôi.
"Tử Hà."
Thẩm Mặc đi ngang qua khách điếm, thoáng thấy nàng đã đứng sẵn trước ở cửa
khách điếm, thấy nàng giống như không nhìn thấy mình mà xoay người muốn
đi vào thì lập tức gọi lại.
Lê Tử Hà dừng chân quay đầu lại nhìn hắn cười nhẹ.
Thẩm Mặc bước nhanh đi tới khách điếm, có vẻ hơi vội vàng, lúc đến gần Lê Tử Hà mới nhìn thấy hai hàng lông mày của hắn nhíu xoắn vào nhau liền hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Thẩm Mặc gật đầu, vẻ mặt trầm trọng hỏi, "Ngân nhi có tới tìm ngươi hay không?"
"Không có." Lê Tử Hà thành thật trả lời.
Nghe nàng nói như vậy, chân mày Thẩm Mặc càng nhíu chặt hơn nữa, thở dài
nói: "Hôm đó đưa ngươi xuống núi, vốn tưởng rằng Ngân nhi vẫn còn ngủ ở
trong phòng chưa thức, nào ngờ đâu nó đã biến đi đâu mất, ta còn nghĩ
con bé hẳn là đã đến tìm ngươi."
Lê Tử Hà lắc đầu: "Đệ tử vì muốn xuống núi sớm nên đã đi đường trong núi, nếu như Ngân nhi thực sự có
đến tìm e là cũng sẽ không gặp được."
Thẩm Mặc gật đầu, giờ mới
để ý thấy sắc mặc hốc hác tiều tụy của Lê Tử Hà, mới hai ngày không gặp
lại gầy đi rất nhiều, sắc mặt trắng bệch, hai mắt sưng vù còn vằn vện tơ máu đỏ thẫm, thoáng hiện chút đau lòng mở miệng nói: "Mấy ngày nay
không có nghỉ ngơi sao?"
"Chỉ là bị thiếu ngủ thôi." Lê Tử Hà giật mình trả lời, không ngờ đề tài đột nhiên chuyển sang mình.
Mặt trời dần lên cao, trên đường phố cũng dần dần náo nhiệt hẳn lên, Lê Tử
Hà và Thẩm Mặc đứng ở trước cửa khách điếm, hai mắt nhìn nhau nhưng lại
không biết nói gì, Thẩm Mặc cười thầm bản thân mình là sư phụ của nàng,
nhưng mà ngay cả muốn mở miệng khiển trách nàng không biết tự chăm sóc
tốt cho mình cũng cảm thấy khó mở lời, còn Lê Tử Hà thì lại đang lo lắng không biết Thẩm Ngân Ngân đã đi nơi nào.
"Đệ tử với người cùng
đi tìm Ngân nhi đi." Lê Tử Hà mở miệng, kể từ khi Thẩm Mặc vạch trần ý
nghĩ của nàng, nàng cảm thấy tiếng "Sư phụ" kia rất khó gọi ra miệng
được nữa, vì cho rằng nó quá mức giả tạo.
Thẩm Mặc lắc đầu trầm
giọng nói: "Không cần tìm, con bé cũng cần nên nếm chút thử thách rồi,
công phu của nó cũng đủ để tự bảo vệ mình, ngươi không cần phải lo
lắng."
"Nhưng. . . . ." Con bé chỉ mới 14 tuổi. . . .
Thẩm Mặc giơ tay lên ngắt lời nàng nói: "Con bé đã trưởng thành, làm việc
cũng nên biết có chừng mực, cũng nên có trách nhiện với những việc mình
làm. Ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏe để chuẩn bị cuộc thi công khai ở Thái y viện cho tốt."
Lê Tử Hà muốn nói, Thẩm Ngân Ngân chỉ mới 14 tuổi mà thôi, khi nàng 14 tuổi thì có cha thương có mẹ chiều, còn có rất
nhiều thúc thúc bá bá yêu thương nuông chiều. Nhưng Thẩm Mặc nói không
sai, nếu như không phải mình từ nhỏ quá mức ỷ lại thì đời trước có lẽ sẽ là một kết cục khác rồi. . . . . .
"Ừm." Lê Tử Hà gật đầu, lúc
này mới cảm thấy hai người đứng ở ngay cửa khách điếm quá mức khó coi,
vì thế nói, "Muốn vào ngồi một chút không?"
"Không cần, ta sẽ về
lại núi Vân Liễm." Đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên nghĩ đến cái
gì lập tức dừng lại bước chân đã nhấc lên, dịu giọng nói: "Cuộc thi công khai ngày mai không cần lo lắng, trừ lễ nghi trong cung, những đề thi
liên quan đến y thuật nhất định sẽ không làm khó được ngươi."
Chỉ với một câu nói đơn giản như thế nhưng đã làm cho Lê Tử Hà đột nhiên
thở phào nhẹ nhõm, cả đêm như mang một gói đồ nặng chịch bất thình lình
như được ai đó tháo nó xuống, mặt mày tươi cười rạng rỡ gật gật nhẹ đầu.
Con người một khi đối mặt với áp lực nặng nề, có đôi lúc chỉ cần chính là một lời an ủi khích lệ mà thôi.
Vào mùng 9 tháng 6 hằng năm, ngự y của Thái y viện ở Vân Quốc sẽ tổ chứ
cuộc thi công khai ở Thái y cục một lần. Năm trước quan chủ khảo đều là
phó viện sử Thái y viện cộng thêm 4 ngự y rất có tiếng, nhưng năm nay
lại là Phùng viện sử tuổi đã gần 60, tư cách lẫn kinh nghiệm đều đứng
hàng tột đỉnh đích thân giám khảo. Xưa nay nghe đồn viện sử đại nhân cực kỳ yêu mến những kẻ có tài, nếu ở trong cuộc thi có được sự tán thưởng
của ông thì khi vào Thái y viện sẽ làm y đồng thủ hạ dưới tay ông, con
đường tương lai nhất định là vô cùng rộng mở.
Vì vậy nhóm môn
sinh tham khảo năm nay không ai không khẩn trương hăng hái, chỉ cần ngày hôm nay nhất cử đoạt được giải nhất thì sẽ trở thành môn sinh tâm đắc
nhất của Phùng viện sử.
Đáng tiếc chỉ có bản thân Phùng Tông Anh
mới biết, hôm nay đặc biệt chủ trì cuộc thi công khai, không phải là để
tuyển chọn nhân tài mà là muốn gây khó khăn cho nhân tài.
Phùng
Tông Anh ngồi ở trước bàn nghe Lý ngự y khen không dứt miệng với bài thi của Lê Tử Hà thì nhíu lông mày khinh thường nguýt ông ta một cái. Giải
bài thi đúng là không sai, nhưng còn về phương diện khác ta không tin
không tìm ra được một cái lỗi nào! Nếu là đồ đệ của Thẩm Mặc thì đừng
trách ta hạ thủ không lưu tình!
6 năm trước vốn ông định từ quan
thoái vị, đem chức vị viện sử nhường lại cho hậu sinh tuổi trẻ tài cao,
một ngàn người mới nhìn trúng được hắn chọn ra được một ngư