
c bao xa thì đã đến Tây Tuyên Môn. Tây Tuyên Môn là cửa hông cập sát
phía Tây hoàng cung, y đồng không thuộc nhà quan, nếu không phải được
chiếu thư gọi vào cung thì chỉ có thể đi cửa hông, đi ngang qua qua Tây
Yên viện là có thể đến được Thái y viện nằm ở phía Nam hoàng cung.
Vào cửa cung, 12 y đồng cùng nhau đi theo ở phía sau Lý ngự y, xếp thành
một đường dài thẳng hàng, đều cúi đầu chậm rãi đi về phía trước. Cung
điện Tây Yên viện là nơi ở của hậu cung Tần phi, vì vậy ngoài Lý ngự y
ra, 12 người không ai dám ngẩng đầu lên nhìn tới tòa viện này dù chỉ là
cái liếc mắt. Lê Tử Hà lẳng lặng đi ở cuối cùng, không nhanh không chậm
bước theo sát, cho dù chỉ nhìn lớp bùn đất trên mặt đất này cũng có thể
đoán ra mình đang đi tới cung của ai, đi tới điện của người nào.
"Nương nương, người đi chậm một chút!" Tiểu nha đầu mặc trang phục cung nữ màu xanh ngọc đi theo ở sau lưng cô gái ăn mặc lộng lẫy bước nhanh lên phía trước, lo sợ có một mình nàng sơ ý sẽ bị ngã mất.
Người con gái
ăn mặc lộng lẫy ấy đầu đội trâm vàng, thân mặc cẩm phục đỏ thắm, tựa như đóm lửa hừng hực xuyên thẳng vào trong viện, đúng lúc nhìn thấy đoàn
người của Lý ngự y đi ngang qua đường hành lang thì cao giọng quát lên:
"Đứng lại!"
Lý ngự y thầm nghĩ không hay, vội vàng xoay người
cung kính đi tới gần bên cạnh cô gái mặc trang phục lộng lẫy, chu toàn
cúi người thi lễ nói: "Diêu phi nương nương vạn an, thần Lý Thất Hải dẫn tân y đồng nhập viện Thái y viện đã quấy nhiễu phượng giá, xin nương
nương thứ lỗi."
Tim Lê Tử Hà chợt se lại, tựa như đau đớn lại như chết lặng, cuối cùng hóa thành ý cười châm chọc lướt qua trên môi. Hôm
nay, phi tử cũng có thể gọi là phượng giá sao?
Diêu phi chỉ chỉ
nhạt nhẽo nhìn lướt qua Lý ngự y, sau đó chuyển mắt sang 12 y đồng, Lý
ngự y vội vàng giải thích: "Mới vào từ cửa cung, nương nương đừng xem, e rằng bẩn mắt."
Tần phi hậu cung, không thể tùy tiện được đến gần bất kỳ nam tử nào, trước khi chính thức bước vào Thái y viện thì 12 y
đồng này không có thân phận lẫn tư cách thăm viếng tần phi, vì vậy đều
cúi đầu đứng ngay thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Diêu phi
lướt qua từng người, ánh mắt dừng lại trên người Lê Tử Hà, một hồi lâu
cất cao giọng hỏi, "Tại sao y phục ngươi mặc không giống với người
khác?"
Nghe vậy cả người Lê Tử Hà run lên, mạch suy nghĩ trong
đầu trong nháy mắt giống như bị rút sạch không cách nào suy nghĩ được
nữa, thân thể phục tùng ý thức ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía cô gái ở phía trước. Mày ngài má phấn, sống mũi thanh thoát, làn môi đỏ mọng,
khuôn mặt quen thuộc nhưng ánh mắt lại quá đỗi la xạ. Thời gian như quay trở ngược lại vào năm 6 tuổi. Tại Quý phủ, có một đứa bé gầy yếu quỳ
gối giữa hoa viên, ngẩng đầu rụt rè nhìn nàng nhỏ giọng gọi: "Tiểu thư!"
Trong đầu mông lung, hai tròng mắt ráo hoảnh, thật giống như chỉ trong nháy
mắt đứa bé kia ngay lập tức liền trở thành người lớn 20 tuổi. Lê Tử Hà
chợt cảm thấy hốc mắt nóng lên, đôi môi run run như muốn bật thốt lên
tiếng gọi "Diêu nhi".
Bốp!
Tiếng vang giòn tan ngân nga ở
giữa đường hành lang, bên tai ong ong, hai gò má đau rát, giọng nói từng rất dịu dàng lúc này lại bén nhọn vang lên bên tai ở Lê Tử Hà: "Phượng
nhan của bổn cung là để cho ngươi nhìn hay sao?"
Toàn thân Lê Tử
Hà cứng đờ, cặp mắt mở to không hề chớp, rõ ràng là đang nhìn về phía
trước nhưng lại không có chút thần thái nào, đôi chân chết lặng lui về
phía sau một bước, một chân khụy xuống nền đất, chân còn lại cũng ngay
sau đó quỳ xuống, rũ mắt cúi đầu nói: "Tiểu nhân vô lễ! Nương nương thứ
tội!"
Gió từ đâu bỗng nổi lên, trâm vàng trên búi tóc Diêu phi
lay động lách cách vang dội theo chiều gió thổi vào trái tim lạnh lẽo
buốt giá của Lê Tử Hà.
"Nương nương, gió lớn rồi." Cung nữ mặc y
phục xanh ngọc tiến lên dìu Diêu phi, đem áo choàng đỏ thẫm trên tay cẩn thận khoác lên người cho Diêu phi rồi nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng có
nói muốn tới dùng cơm trưa, nương nương cần phải về rồi ạ."
Diêu phi gật đầu, mặt không chút cảm xúc siết lại dây áo choàng, xoay người đi về phương hướng khi nãy đi tới.
Lúc này Lý ngự y mới dám đứng dậy, liếc mắt nhìn sang Lê Tử Hà như gỗ đá
đang quỳ trên mặt đất, lắc lắc đầu hướng về phía mọi người nhẹ giọng
nói: "Đi thôi."
Vẫn là do Lý ngự y dẫn đầu đi trước nhất, nhóm y
đồng xếp thành hàng dài đi theo không xa không gần ở phía sau, bỏ lại
một mình Lê Tử Hà quỳ gối ở trên mặt đất. Qua một hồi lâu “hắn” mới đứng dậy đi theo ở cuối cùng, mắt mở to nhìn trừng trừng, nắm tay siết chặt
tuôn đầy mồ hôi, cảnh còn người mất mọi chuyện đã kết thúc rồi. Hôm nay, mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Vân Quốc lấy phương hướng của mặt
trời xuất hiện để làm tín ngưỡng, vì vậy hành chánh điện cùng với tẩm
cung của Vân đế đều ở đây phía Đông, phía Tây là nơi ở của hậu cung,
Thái y viện thì ở phía Nam giữa Đông và Tây cập sát với doanh trại cấm
quân, phía Bắc còn lại chính là lãnh cung rất ít người lui tới.
Cách thức phân bổ 12 y đồng này có chỗ không giống với trong suy nghĩ của Lê Tử Hà. Tuy là Thá