
ánh mắt của Lê Tử Hà nhìn về phía mình, không hiểu sao ông lại cảm thấy rất đỗi quen thuộc, ngay cả bản thân cũng bị loại
cảm giác này hù cho sợ, Phùng Tông Anh liếc mắt qua lần nữa rồi phất
ngược tay áo nói: "Ở phía sau Thái y viện còn có một phòng đơn, ngươi tự đi vào đó ở đi, sau này ta đi đâu thì ngươi cứ đi theo đó là được."
"Vâng!" Lê Tử Hà cúi đầu trả lời. Lý ngự y tuyên bố mỗi y đồng tương ứng với từng ngự y xong liền dẫn 12 người đến dãy nhà ở phía sau. Dãy nhà ở phía sau có một gian thông phòng 12 người, hàng năm
chuyên dùng để cho đồng ở, Lý ngự y nhìn lướt qua mọi người rồi nghiêm
túc nói: "Mặc kệ các ngươi là đệ tử ở nơi nào, vào Thái y viện rồi thì
đều là môn sinh của Thái y viện, không phân chia cao thấp, cũng mặc kệ
gia thế các ngươi như thế nào, một khi đã vào Thái y viện rồi cũng đều
là y đồng của Thái y viện, không phân biệt sang hèn, không được kéo bè
kết phái, càng không được chèn ép gây sự sinh chuyện với nhau, có hiểu
không?"
"Dạ hiểu." Mọi người rốt rít gật đầu.
Lý ngự y hài lòng gật đầu nói tiếp: "Các ngươi từ từ thu dọn đi, Lê Tử Hà, ngươi đi theo ta."
Lê Tử Hà khẽ gật đầu đi theo sau lưng Lý ngự y, lưu lại nhóm y đồng còn lại nghị luận ầm ĩ.
Nếu như Phùng Tông Anh đã đặc biệt lên tiếng bảo Lê Tử Hà ở riêng một gian
phòng, đương nhiên Lý ngự y phải làm theo dẫn Lê Tử Hà đi qua.
Căn phòng kia cách đại thông phòng không xa, chỉ cách một đường hành lang
nhỏ hẹp mà thôi, nhưng bởi vì giáp ở giữa hai đại điện nên có vẻ hơi hẻo lánh. Đẩy cửa phòng ra, một luồng hơi ẩm ướt xộc vào mặt, Lý ngự y dùng tay che mũi quay đầu lại nhìn Lê Tử Hà mặt vẫn không đổi sắc, còn giống như là đang cười nhẹ, ông lắc lắc đầu, đừng nói là sáng nay bị một cái
bạt tai của Diêu phi kích thích rồi chứ?
"Khụ khụ, nơi này chính
là chỗ ở mà viện sử đại nhân nói, ngươi. . . . Ngươi tự thu xếp đi, khụ
khụ. . . . .Ta đi trước, khụ khụ. . . . . ." Lý ngự y không chịu nổi hơi ẩm lạnh lẽo còn có mùi mốc hôi thúi ở trong căn phòng này, trong không
khí còn có không ít tro bụi khiến cho khi nói chuyện cũng phải liên tục
ho khan, bàn giao xong vội vàng bỏ đi.
Lê Tử Hà lấy ra khăn tay
lau đi lớp bụi đóng dầy cộm trên mặt bàn rồi đặt bọc quần áo lên trên
đó, ngắm nhìn bốn phía, chỉ đơn giản có một bàn, một cái giường và một
băng ghế, ngay cả tủ cũng không có, trên giường còn chất đống rất nhiều
bàn ghế đã bị hư hỏng, e rằng nơi này ngày trước chính là nơi dùng để
chứa những đồ vứt đi. Hai gian đại điện ngăn cản lại ánh mặt trời ở bên
ngoài không cho một tia sáng nào lọt vào, duy nhất có một cái "Cửa sổ"
cỡ bằng quyển sách cũng bị giấy dán lại, cả căn phòng âm u lại không
thoáng khí, so với ánh mặt trời mới đầu nhìn thấy đã là cực tốt, tất cả
mọi thứ đủ loại thiết bị của đại thông phòng quả thật không thể nào tả
nổi.
Lê Tử Hà dành ra chút thời gian quét dọn căn phòng sạch sẽ,
ngoài trừ bụi bậm, nhiều thứ đồ bỏ đi không dùng tới nữa, ngoại trừ ánh
sáng cùng không khí không tốt, thì một người ở ngược lại so với ở cùng
với 11 người khác phái thì có lẽ tốt hơn rất nhiều. Trong lòng thầm
nghĩ, nếu như Phùng Tông Anh biết ông tìm đủ mọi cách gây khó dễ nhưng
hóa ra lại có lợi cho nàng, có lẽ râu lẫn lông mày cũng đều dựng hết cả
lên?
Thu dọn xong xuôi, chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi liền nghe
được đại thông phòng ở bên kia vô cùng ồn áo náo nhiệt, dứt khoát nằm
xuống nghe thử xem bọn họ đang nói cái gì.
"Này, tư sắc của Diêu
phi nhìn cũng chỉ bình thường thôi, vì sao được Hoàng thượng sủng ái như thế? Nghe nói trong hậu cung, chỉ có một mình bà ta là dám tranh sủng
với Nghiên phi đấy. Nè, cha ngươi không phải là Phó tổng quản Ngự Lâm
quân sao? Có biết được chút tin đồn nào hay không, hì hì. . . . . ."
Giữa tiếng nghị luận sôi nổi, có một giọng nam nhẹ cất lên rõ ràng nhất
trong đám ồn ào hỗn độn.
Nghe nam tử kia hỏi như vậy, những người khác đều yên tĩnh lại, giống như tất cả đều đang chờ đợi câu trả lời.
"Haizz. . . .Trong cung có ai mà không biết, hậu cung này chính là thiên hạ của Nghiên phi và Diêu phi, cha ta nói Nghiên phi. . . . .Hây da, rất nhiều từ để hình dung nhưng ta không có nhớ hết, nhưng nói cho cùng là dung
mạo rất đẹp rất rất xinh đẹp là được rồi, hơn nữa tính tình lại dịu dàng ôn thuận, còn là con gái một của Cố lão tướng quân, ngươi nói nếu bà ta không được sủng ái thì còn ai vào đây? Nhưng Diêu phi kia thì tư sắc
chỉ thuộc hạng bình thường còn có thể lớn lối như thế, theo ta đoán, mấu chốt Diêu phi được sủng ái chính là ở tính tình của bà ta!"
"Tính tình thế nào, tính tình thế nào hả?" Người nọ giống như thừa nước đục
thả câu cố tình dừng lại, những người khác không kịp chờ đợi liên tiếp
hỏi tới.
"Sáng nay không phải các ngươi đã được chứng kiến rồi
sao? Cái tên gọi là gì, Lê gì đấy, đầu mới ngước lên chưa được một nửa,
chưa nói hai lời đã bị vung cho một cái tát, cha ta nói á. . . ." Nói
tới đây, người nọ nhỏ giọng xuống hẳn, nhưng vì tất cả mọi người đều im
lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn, cho nên dù nhẹ giọng cỡ nào vẫn
rõ ràng truyền tới