
i y viện có 12 ngự y, nhưng giữa những ngự y đều có
điểm khác biệt, 6 ngự y ở thượng điện và 6 ngự y ở hạ điện. Ngự y ở
thượng điện chuyên chẩn bệnh cho Vân đế và phi tần trong cung, còn ngự y ở hạ điện là dành để khi có yêu cần thì ngay lập tức xuất cung chẩn
bệnh cho quan viên trong triều đình. 12 y đồng chia đều cho ngự y ở hạ
điện, y đồng này phải sau một năm học tập sát hạch rồi mới dựa theo sở
trường của từng người cùng với nhu cầu của từng bộ phận mà được ở lại
Thái y viện hoặc thăng cấp lên làm ngự y, hoặc được phân thẳng đến các
nơi chuyên để chẩn bệnh. Vì thế, mỗi một ngự y ở hạ điện được phân cho
hai y đồng.
Nhưng năm nay đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn,
Chân ngự y một trong 6 ngự y ở hạ điện ngày hôm qua đột nhiên ngã bệnh
nằm liệt giường không dậy nổi. Bệnh tình có vẻ nguy kịch, tạm thời sợ
rằng không thể đến nhậm chức, vậy 12 y đồng này nên bố trí như thế nào?
Lý ngự y sau khi vào cung mới nhận được tin, danh sách y đồng vốn đã đưa
vào Thái y viện, y đồng cũng đã bố trí xong đâu vào đó, nhưng bây giờ
lại dư ra hai y đồng. Lý ngự y liếc nhìn Lê Tử Hà rồi lại nhìn sang Ân
Bình một trong hai người bị dư ra. Lòng thầm suy tính, Ân Bình này vốn
là con trai của Ân ngự y, tất nhiên là có thể trực tiếp giao thẳng qua
cho Ân ngự y, mặc dù Ân ngự y chính là ngự y ở thượng điện đúng là không nên mang theo y đồng, nhưng nếu nói rõ tình huống với viện sử thì cũng
có thể dàn xếp, nhưng còn Lê Tử Hà thì thế nào?
Là đồ đệ của Thẩm Mặc ở núi Vân Liễm, tư chất nhất định là rất tốt, đương nhiên Lý ngự y
cũng muốn thu về làm của riêng, nhưng Phùng viện sử và Thẩm Mặc có gúc
mắt khá sâu, nếu như mình thu nhận Lê Tử Hà chắc chắn sẽ đắc tội với ông ta. . . . . .
Lý ngự y nhìn kĩ lại Lê Tử Hà thêm lần nữa, mặc dù là vừa mới bị Diêu phi nương nương tát cho một bạt tai nhưng sắc mặt
vẫn bình tĩnh thấy biến không loạn. Bài thi ở cuộc thi công khai vừa qua hắn cũng có xem, Lê Tử Hà quả thực là một nhân tài, nhưng một khi đã
vào Thái y viện thì nhân tài mấy đồng thời cũng là một mối họa, tới
chừng ấy đem cái họa này ném cho ai đây?
"Lý Kiền, đầu lắc đến có thể sắp rớt luôn rồi đấy!" Phùng Tông Anh vừa vào cửa thì nhìn thấy Lý
ngự y đứng đối diện với một đám y đồng vừa lắc đầu vừa thở dài, bản danh sách trong tay cũng chưa hề mở ra, tất là vẫn còn chưa tuyên bố cho
những y đồng này về chỗ của mình.
Lý ngự y xoay người lại khom lưng thi lễ: "Viện sử đại nhân, Chân ngự y, ông ấy. . . . . ."
"Chuyện này ta đã biết." Phùng Tông Anh cắt ngang lời nói của Lý ngự y, đôi
tròng mắt như chim Ưng mắt lướt nhanh qua nhóm y đồng một lần, nghiêm
mặt nói: "Ân Bình đi theo Ân ngự y là được rồi."
"Cái này ti chức cũng hiểu, nhưng mà. . . ."
"Nhưng mà cái gì?" Hai hàng mày trắng của Phùng Tông Anh dựng đứng lên trông vô cùng nghiêm khắc.
Lý ngự y đưa mắt nhìn sang Lê Tử Hà, lo sợ nói: "Lê Tử Hà. . . . . ."
"Hắn đương nhiên là đi theo ta!" Phùng Tông Anh tiếp tục cắt ngang lời của
Lý ngự y lần nữa, không để lại dấu vết trừng mắt nhìn tới Lê Tử Hà, hôm
nay nếu không phải vì chuyện này thì tội gì ông phải chạy đến Thái y
viện này chứ.
"Phải, phải!" Lý ngự y cuống quít khom lưng đồng ý, thầm than khối thịt béo này mà đến nơi của Phùng viện sử, không biết
mấy ngày sẽ bị ép chỉ còn lại mảnh vụn đây?
Lời của Phùng Tông
Anh vừa ban ra, trong nhóm y đồng có một số bắt đầu xầm xì bàn tán, rối
rít tìm kiếm Lê Tử Hà người vừa đến đã tạo được sự chú ý, trong ánh mắt
ấy có hâm mộ có ghen tỵ có căm ghét, Phùng Tông Anh đối với hiệu quả này cực kỳ hài lòng, ra vẻ nghiêm túc vuốt vuốt chòm râu dài, đang đắc ý
nghẹn cười nhìn tới Lê Tử Hà, vừa mới tích lũy được chút cảm giác thành
tựu trong nháy mắt lại tan thành mây khói.
Lê Tử Hà giống như
không hề nghe điều gì, cứ ngơ ngác đứng ở nơi đó cúi đầu xuống, cả người thật cứ như hồn đã lìa khỏi xác, không có cảm thấy vinh hạnh, thậm chí
một chút xíu kích động nho nhỏ cũng không hề có, Phùng Tông Anh ác liệt
lườm nàng một cái: "Lê Tử Hà!"
"Lê Tử Hà!!"
"Lê Tử Hà! ! !"
"Môn sinh ở đây."
Phùng Tông Anh dường như phải gầm thét la to lên lần thứ ba, Lê Tử Hà mới có
phản ứng nhỏ giọng đáp lại một câu, giọng điệu yểu xìu giống như mấy
ngày chưa được ăn hột cơm nào, Phùng Tông Anh cảm thấy thể diện mình gần như đã mất sạch, Lê Tử Hà căn bản chính là coi nhẹ sự tồn tại của ông!
Hôm đó cũng không biết “hắn” làm sao để bắt mạch, dám lừa dối để vượt qua
kiểm tra, làm hại ông trở về nhà làm ầm ĩ lên đến gà bay chó chạy cũng
không điều tra ra nguyên nhân là tại làm sao, vì chuyện này mà lỗ tai
của ông thiếu chút nữa đã bị phu nhân nhéo muốn đứt lìa!
Rốt cuộc bây giờ “hắn” còn coi nhẹ sự tồn tại của mình!
Phùng Tông Anh càng nghĩ càng giận, hận không thể ngay lập tức xông lên cho “hắn” hai bạt tai để giải mối hận trong lòng!
Trùng hợp ngay lúc này Lê Tử Hà cũng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của ông.
Phùng Tông Anh đột nhiên ngẩn ra, bỗng cảm thấy tim mình như bị ai gõ
mạnh một cái, không phải vì năm dấu tay đỏ sẫm trên mặt “hắn”, mà là
trong khoảnh khắc khi