
trong tai Lê Tử Hà: "Diêu phi điêu ngoa ương ngạnh,
cả Hoàng thượng cũng dám mắng, thế nhưng ân sủng lại không hề giảm, tất
cả đều là bởi vì Quý hoàng hậu năm xưa."
Lời này vừa nói ra, bên trong thông phòng liền "xôn xao" tựa như bầy ong vỡ tổ, đủ loại giọng tranh nhau hỏi tới.
"Quý hoàng hậu không phải chết vì khó sinh sao? Có quan hệ thế nào với Diêu phi?"
"Toàn gia của Quý phủ năm đó, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả? Cha ta chưa bao giờ nói với ta, ngươi nói nhanh lên đi. . . ."
"Có người nói Quý hoàng hậu chưa có chết, ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy. . . . . ."
". . . . . ."
"Khụ khụ, dùng lại!" Vẫn là giọng của con trai Phó tổng quản Ngự lâm quân gì đó, có chút đắc ý khôi phục âm lượng vốn có nói: "Diêu phi chính là thị nữ bên cạnh Quý hoàng hậu năm xưa, được xem như lấy thân phận nha hoàn
của hồi môn để vào cung, nghe nói Hoàng thượng đối với Quý hoàng hậu
tình sâu như biển, Diêu phi cùng Quý hoàng hậu tình như tỷ muội, tính
tình cũng cực kỳ giống hệt như Quý hoàng hậu, vì vậy mới được thánh sủng không suy, nhưng mà. . . . Ta còn nghe được có nhiều ý kiến trái chiều
khác nữa. . . . . ." (thời xưa hay có tục lệ, nha hoàn hồi môn đi theo
gả nếu tiểu thư nhà mình chết thì phải gả cho chồng của tiểu thư luôn)
"Là cái gì ngươi nói mau đi, đừng úp úp mở mở nữa."
Âm thanh kia lại hạ thấp xuống, thần bí nói: "Năm xưa thu thập chứng cứ
mưu nghịch của Quý phủ, nghe nói là Diêu phi đã lập được công lớn. . . . . ."
"Các ngươi đang nói cái gì!" Giọng nói già nua có lực pha lẫn lửa giận đột nhiên vang lên cắt đứt lời của đám người họ.
Cùng lúc đó, trong lòng Lê Tử Hà cũng kinh hãi không thôi, bỗng dưng ngồi
bật dậy khỏi giường, chẳng biết từ lúc nào cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Miệng rộng là để ăn cơm! Thật là nhàn rỗi đến lắm lời, tới hình phạt vụ lãnh
mấy bạt tai, về sau những lời này còn bị ta nghe được nữa thì tất cả hãy cút ra khỏi Thái y viện này cho ta!"
Tiếng rống giận dữ Phùng
Tông Anh làm cho Lê Tử Hà thoáng hoàn hồn lại, nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng bên này vội đứng dậy đi ra mở cửa.
Sắc mặt Phùng
Tông Anh hừng hực đỏ rực, dáng vẻ cho thấy rõ ràng là vừa mới nổi giận,
thấy Lê Tử Hà liền trừng mắt liếc căm giận nói: "Vào Thái y viện làm thủ hạ đi theo ta, còn phải đợi ta tới tìm ngươi, vậy còn ra thể thống gì?
Hôm nay không cần làm chuyện gì khác, đến chỗ chưởng dược giúp sắp xếp
thuốc, rồi đem quy củ trong cung chép lại ba lần, ngày mai giao cho ta."
Lê Tử Hà chỉ gục gặt đầu, không có phản bác cũng không nói lời nào, Phùng
Tông Anh cũng đoán được “hắn” sẽ có phản ứng này, trên đầu như cắm một
cây đao chữ “nhẫn”, ngược lại ông càng muốn xem thử, đồ đệ này của Thẩm
Mặc có thể vác được mấy cây đao.
Thấy Phùng Tông Anh phất tay áo
rời đi, Lê Tử Hà đóng cửa lại rồi cúi đầu đi về hướng chưởng dược, trong đầu không ngừng hiện lên câu nói sau cùng của nam tử kia vừa mới nói: " Năm xưa thu thập chứng cứ mưu nghịch của Quý phủ, nghe nói là Diêu phi
đã lập được công lớn. . . . . ."
Lập công lớn, cho nên phong nàng làm phi, sủng ái dung túng? Dù rằng như thế, e cũng chỉ là một trong những nguyên nhân.
Cố Hằng cha của Nghiên phi, là lão tướng quân tay cầm trọng binh có bề dầy thành tích lâu đời nhất Vân Quốc, từ khi Nghiên phi vào cung được sủng
ái, thế lực sợ là chỉ tăng không giảm. Vân Tấn Ngôn mượn danh nghĩa của
Quý Lê nhưng chỉ sủng ái có mỗi mình Diêu phi, vừa chiếm được tiếng thơm Đế Vương tình thâm, lại kiềm chế được một phe thế lực của Nghiên phi,
cái loại chuyện một công đôi việc này, hắn há có thể dừng tay?
Dĩ nhiên, nếu như tính luôn cả chuyện Diêu phi lập công vào nữa thì đó là một công ba việc rồi.
Lê Tử Hà cười nhẹ, thoáng hiện một chút mỉa mai, ngẩng đầu lên vừa hay
nhìn thấy tới "Chưởng dược xử" liền nhấc chân bước vào cửa.
Thái y viện của Vân Quốc không phân biệt "Y" và "Dược", 12 y đồng mỗi năm nếu
như không có tư cách thăng chức lên làm ngự y lại không muốn xuất cung
thì có thể được ở lại Chưởng dược xử, mỗi ngày làm bạn với thuốc, chế
thuốc sắc thuốc đưa thuốc, đều là công việc của họ. Địa vị không cao
nhưng lương tháng không hề ít, có điều là nếu như Phùng Tông Anh bảo
nàng tới "Giúp một tay" thì tất nhiên là không có bổng lộc như vừa nói.
"Y đồng Lê Tử Hà, nhận lệnh của Phùng viện sử đến để giúp đỡ." Lê Tử Hà
chắp tay khom lưng, nhìn tới lão giả ở trước bàn dài lớn trong điện nói.
Lão giả râu cá trê hoa râm, đội mũ sa màu đen, thân mặc quan phục màu xanh
dương in hoa, ngước mắt nhìn Lê Tử Hà nói: "Phùng viện sử bảo ngươi tới
đây?"
"Vâng."
"Tự mình vào đây đi, nhìn xem có thể giúp được cái gì thì cứ làm cái đó là được rồi."
Chưởng dược xử chiếm một gian tiểu cung điện, trước có điện sau có viện, vừa
vào điện liền thấy từng dãy tủ dài lớn, ở phía trên để đủ loại ô nhỏ
hình vuông, dùng để chứa đựng dược liệu.
Lê Tử Hà hơi cúi người chào bày tỏ cảm ơn rồi đi vòng qua dãy tủ dài bước vào hậu viện.
Hậu viện dùng để bào chế dược liệu và sắc thuốc, hơn 10 dược đồng tới lui
qua lại, thấy Lê Tử Hà đi vào lập tức kêu nàng phơi