Old school Easter eggs.
Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325071

Bình chọn: 8.00/10/507 lượt.

rịnh Hàn Quân dựng thẳng ngón cái lên, tiếp tục nói: "Mà này Tử Hà

huynh, huynh tới Thái y cục làm gì thế? Tới tham gia cuộc thi công khai

sao?"

Phùng Tông Anh bên cạnh đang định đáp lời thì Trịnh Hàn

Quân vỗ đầu một cái, tiếp tục nói: "Hây da, theo đệ thấy, y thuật của Tử Hà huynh lợi lại như thế, dĩ nhiên không cần tham gia cuộc thi công

khai rồi. . . . . ."

"Ai nói không cần?" Phùng Tông Anh thấy hắn càng nói càng thái quá, lập tức cắt ngang.

"Hả? Muốn tham gia sao, vậy để ta dẫn Tử Hà huynh đi ghi danh thôi, đi đi

đi, thuận đường mời huynh ăn một bữa, đáp tạ ân cứu mạng."

Đôi

môi Phùng Tông Anh run run, hàng lông mày trắng trắng nhăn tít lên run

một cái rồi lại run phát nữa, cuối cùng không nói gì chỉ "Hừ" một tiếng

rồi liếc xéo Lê Tử Hà sau đó vung tay áo lên xoay người đi, Lý ngự y

nhìn ngó hai người bọn họ một cái rồi cũng bước đi theo.

Trịnh Hàn Quân hả hê đắc ý nhướng mắt với Lê Tử Hà, vội vàng đẩy nàng ra cửa: "Đi thôi đi thôi!"

Lê Tử Hà vội vàng quay đầu lại, đưa tay tóm lấy bức thư tiến cử mà Phùng

Tông Anh vứt lại ở không trung, vừa vặn có một cơn gió lùa đến không

chụp được lá thư, chỉ thấy thoáng qua mấy câu nói rời rạc trong bức thư

"Năm đó vãn sinh ngu độn" , "Mong rằng đừng chấp hiềm khích lúc trước" . . . . . . "Ngươi tính xem,

chuyện ngày hôm nay ngươi nên cảm tạ ta thế nào đây?" Vừa ra khỏi Thái y cục, Trịnh Hàn Quân liền vươn tay vỗ lên vai Lê Tử Hà cười sởi lởi nói.

Lê Tử Hà nghiêng vai né tránh bàn tay của hắn, cười nhạt nói: "Đa tạ!"

"Đa tạ? Chỉ đơn giản như vậy?" Trịnh Hàn Quân bất đắc dĩ thả tay xuống, mắt trừng lớn y hệt như quả chuông đồng nói: "Món làm ăn này thực sự lỗ vốn rồi. Nè, búp bê sứ, nếu không thì ngươi cùng ta đi ăn một bữa để giải

buồn đi, bản công tử trả tiền."

"Tử Hà chịu ân của công tử, mai

này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp, sao dám để công tử mời ta dùng cơm." Lê Tử Hà vẫn chỉ cười nhạt nói.

"Vậy được, ngươi mời ta ăn cũng

được, nhìn ngươi chắc là lần đầu tiên xuống núi rồi, chưa biết ở Vân Đô

ta có chỗ nào có đồ ăn ngon đâu. Hôm nay bản đại gia sẽ dẫn ngươi đi

hưởng thụ lộc ăn một bữa, bảo đảm sẽ không tốn nhiều bạc của ngươi đâu." Trịnh Hàn Quân phất phất tay, ai mời cũng không quan trọng, quan trọng

là hiếm khi gặp được một người thú vị có thể cùng hắn dạo chơi một lát.

Lê Tử Hà dừng bước lại nói: "Mới vừa rồi xác thực là may nhờ có Trịnh công tử, chỉ là hôm nay Tử Hà còn có chuyện quan trọng, mai này nhất định sẽ có cơ hội gặp lại, đến lúc đó mới thành tâm đáp tạ công tử sau, giờ Tử

Hà xin cáo từ trước."

Lê Tử Hà cười nhẹ rồi ngay lập tức cất bước bỏ đi.

"Nè, nè , nè. . . . . ."

Trịnh Hàn Quân thấy bộ dáng điềm tĩnh tự tin của Lê Tử Hà đột nhiên đứng ngẩn ngơ, khi phản ứng lại thì Lê Tử Hà đã đi khá xa rồi. Chỉ có thể ở nhìn

tới bóng lưng của “hắn” ở phía trước hô lớn: "Ta nói, hay là ngươi bảo

cái cô sư muội đanh đá của ngươi cũng xuống núi đi? Mấy năm qua ta đã

học võ rồi, chờ cùng cô ta liều mạng một phen á!"

Lê Tử Hà không

quay đầu lại, nên không biết là có nghe thấy hay không. Trịnh Hàn Quân ủ rũ cúi đầu thở dài, người ta đã không để ý tới mình, chẳng lẽ còn mặt

dày mày dạn mà bám theo quấn lấy. Thà rằng bị nha đầu đanh đá kia đánh

cũng không muốn về nhà để phải đối mặt với người người cha mặt mũi lúc

nào cũng lạnh như núi băng ấy đâu, trời ạ, những ngày tháng ở Vân

Đô này làm sao mà sống cho nổi. . . . . .

Lê Tử Hà cũng chưa về

thẳng khách điếm, cầm mấy tờ ngân phiếu đến tiền trang đổi sang ngân

lượng, rồi lại tiếp tục đi về phương hướng thành Nam.

Ở thành Nam có một đại trạch bỏ hoang, nghe nói quanh năm có ma quỷ lộng hành vì

vậy không ai dám ở, bán không được mà cho thuê cũng không ai thèm. Chủ

nhân nơi đó quyết định bỏ lại luôn tòa nhà, dẫn theo toàn gia rời bỏ quê hương lánh đi thật xa.

Lê Tử Hà cứ chậm bước đi về phía trước,

ngẩng đầu lên liếc nhìn cánh cửa đóng bụi dầy cộm, mạng nhện giăng chằng chịt, nước sơn đỏ thẫm của cánh cửa sớm đã gần như bong tróc hết, lộ ra loang lổ nhiều hoa văn thêu đen lẫn vàng, nhưng cây cối trong đình viện lại xanh um rậm rạp cao vút, có không ít cành nhánh mọc leo ra ngoài bờ tường.

Lê Tử Hà vươn tay nắm vòng đập cửa, “đùng, thùng thùng thùng thùng thùng…..đùng, thùng thùng thùng thùng thùng, đùng. . . . . .

Một năm một năm, ta một ta một, ta chỉ có một mình.

Không lâu sau cửa liền được mở ra, là một đứa nhỏ trên người mặc một bộ quần

áo rộng thùng thình lại còn rách rưới tả tơi, trên mặt dính đầy vệt đen, trong đôi mắt to long lanh sáng có chút đề phòng kèm theo nghi ngờ nhìn chằm chằm Lê Tử Hà.

Lê Tử Hà hơi nhếch môi cười, vào 3 năm trước khi gặp Thẩm Mặc mình hẳn là cũng có bộ dáng này sao?

"Ta từng sống ở nơi này." Lê Tử Hà mở miệng nói, không muốn đối với đứa bé

này quá mức xa lạ lạnh lùng nhưng đối với một người xa lạ thì cách nói

chuyện vẫn không thể nào có được sự thân thiện.

Đứa nhỏ nhíu chặt hai hàng lông mày như có điều suy nghĩ, nhưng vẫn nghiêng người nhường lối cho nàng đi vào.

5 năm trước, Vân đế hạ lệnh chấn chỉnh Vân Đô là trong thàn