
ay cả một đứa nhỏ tức giận mà cũng cảm thấy sợ hãi. . . . . .
Tại Thái y viện, Phùng Tông Anh không kiên nhẫn chắp tay đi tới đi lui ở trong phòng, trông thấy một mình Lê
Tử Hà đang đi nhanh tới, nhíu mày cao giọng quát: "Đi xem bệnh cho có
một người lại mất tới nhiều thời gian như vậy? Ta đã ngủ một giấc rồi
lại tiến cung vậy mà các ngươi vẫn chưa về tới! Để ta đợi cả buổi như
vậy sao?"
Khi Lê Tử Hà nhìn thấy Phùng Tông Anh trong nháy mắt
sắc mặt nhu hòa trở lại, cúi đầu không nói mặc cho ông trách mắng. Lý
ngự y vừa nhìn thấy thầm than tiêu rồi, hôm nay thật không phải là một
ngày tốt, đi chẩn bệnh bị người đánh, ra cửa đụng phải Hoàng thượng, y
đồng bình thường im hơi lặng tiếng đột nhiên trở nên lạnh mặt, còn bị
viện sử đại nhân tính khí nóng như lửa nổi cơn tam bành, đành phải cam
chịu số phận theo sát đứng ở bên cạnh Lê Tử Hà.
"Dù là đi bộ đến
Tây Uyển cũng không thể nào đi chậm đến mức độ này chứ? À? Hay là cố
tình lề mề đi chậm lại? Thái y viện còn cả khối việc cần làm, bản tính
lề mề như các ngươi có hơn 100 ngự y cũng không đủ dùng!"
Bên
trong phòng khách chỉ có một mình Phùng Tông Anh rống giận gào thét, hai người còn lại đều không lên tiếng, rống lên vài tiếng Phùng Tông Anh đã có chút thở hổn hển, nghĩ lại cảm thấy bản thân mình nổi giận như vậy
dường như có chút vô lý. Sự thật là khi ông quay về tính ngủ mổ giấc,
nhưng lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, nghĩ đến những dòng chữ
viết bằng tay kia của Lê Tử Hà, nếu như được ông bỏ công ra dạy dỗ, tin
rằng thời gian không lâu nữa, sẽ có thể. . . . .Sẽ có thể nhìn thấy được nét chữ của nha đầu kia, chuyên tâm nghĩ về điều đó quay trở lại Thái y viện để mau chóng dạy Lê Tử Hà viết chữ, nào ngờ đợi mãi đợi mãi vẫn
không nhìn thấy được bóng dáng của hắn đâu cả, lửa giận tích tụ trong
bụng làm sao có thể không bộc phát. . . . . .
Nghĩ đến chuyện
viết chữ, hốc mắt Phùng Tông Anh chợt nóng lên, cũng không còn khiển
trách nữa chỉ thở dài nói: "Lê Tử Hà, theo ta tới đây."
Thái y
viện có tám gian phòng, gian đầu tiên sát bên trái chuyên cung cấp cho
viện sử khi cần dùng, Lê Tử Hà đi theo Phùng Tông Anh bước vào cửa, căn
phòng cũng được xem như một thư phòng nho nhỏ, bên ngoài phòng để rất
nhiều y thư, trên chiếc bàn lớn khắc hoa đã được chuẩn bị sẵn giấy và
bút mực, đặt ngay ngắn chỉnh tề ở góc bàn, trong phòng còn có một chiếc
giường nhỏ, dành để buổi tối tới nghỉ ngơi.
"Ngươi qua bên kia
ngồi." Phùng Tông Anh chỉ chỉ chiếc ghế bành cạnh bàn dài, căn phòng này thường ngày rất ít người ngoài được bước vào, chỉ chuẩn bị có một cái
ghế.
Lê Tử Hà do dự nói: "Hay là đại nhân ngồi đi."
Hai
hàng lông mày bạc trắng của Phùng Tông Anh dựng đứng lên, không kiên
nhẫn nói: "Ngươi đứng thì sao có thể viết được chữ? Ta bảo ngươi ngồi
thì ngồi đi, xem thường cục xương già như ta đây hay sao?"
Lê Tử
Hà chiều theo ý ông ngồi xuống, cầm lên cây bút trên bàn, nhưng tay phải lại không khống chế được mà run nhè nhẹ, phảng phất như thấy được năm 6 tuổi ấy, lần đầu tiên cầm bút viết chữ, Phùng Tông Anh cầm cây thước
không hề có chút nào đau lòng mà đánh vào bàn tay nhỏ bé trắng mịn:
"Trước tiên ngồi vững, đầu ngó về phía trước, thẳng người lên, cánh tay
mở rộng ra, chân để yên."
"Khi cầm bút, nắm thả tự nhiên, dùng sức nhưng không cương, nét bút phải thể hiện được có ý nghĩa sâu sắc mà k văn hoa."
"Như chữ Kỳ Nhân, ý nói làm người không thể tùy tính, chữ viết cũng không
thể tùy ý, tâm cần tĩnh, tu tâm thì mới có thể tu nhân."
"Nha đầu ngươi không nghe lời ta nói sao?"
"Mấy thứ này là viết cái gì hả? Viết lại! Sáng sớm ngày mai mang nó vào cung cho ta, nếu không một tháng tới cũng đừng vào cung tìm ta nữa. . . . .
."
"Nha đầu, đây là tranh ngươi vẽ sao?"
***
Bất
tri bất giác đã trôi qua cuối mùa hè, chiếc lá cây vàng óng đầu tiên rơi rụng lả tả bay xuống ở trong cung, thông báo ngày của mùa Thu sắp đến,
thời tiết đã dần dần trở lạnh, đến ban đêm còn mang theo chút lành lạnh.
Lê Tử Hà quấn chặt cái chăn sát vào người, cơ thể cuộn thành một cục, ,
nơi xương đùi từng bị thương đau nhức đến không chịu nổi, thời tiết âm u thế này e rằng ngày mai trời sẽ đổ mưa.
Tiếng côn trùng kêu râm
ran ngoài cửa sổ đã không còn kêu nhiều nữa, chỉ nghe được gió mùa Thua
lát đát thổi qua, lôi kéo theo cành lá đung đưa phát ra tiếng rào rào,
Lê Tử Hà vùi đầu vào trong chăn, rõ ràng là rất buồn ngủ thế nhưng nhắm
mắt lại thì lại không thể nào ngủ được, lúc nào cũng cảm thấy như thiếu
đi cái gì đó, trong lòng trống trải vắng vẻ, nhưng không tìm được là lạ ở chỗ nào.
Trởi mình qua lại hai lần nữa, dứt khoát ngồi dậy,
khoác lên áo ngoài đốt lên ngọn nến, vừa ngồi xuống ở trước bàn liền
hiểu ra là đã thấy thiếu đi cái gì, đêm nay quá mức an tĩnh, không những không có tiếng côn trùng kêu râm ran của ngày hè, mà còn thiếu đi tiếng tiêu hàng đêm đến bầu bạn với nàng suốt nửa tháng qua.
Lê Tử Hà
kéo sát lại áo choàng, đi tới trước song cửa sổ nhỏ, bóng đêm lúc này
dày đặc, trăng sao mất đi ánh sáng, cây cối bên ngoài cửa sổ đều chỉ
n