
Hà ngay lập tức cứng đờ.
Cổng lớn tiền viện bị người mở ra, đứng ở cửa viện là một thiếu niên, nhìn
dáng dấp cỡ chừng 13, 14 tuổi. Trên người mặc một bộ áo gấm sang trọng
chứng tỏ thân phận nhất định là không tầm thường, trên mặt vẫn còn nét
ngây thơ của trẻ con, hất đầu nghênh ngang hỏi: "Thẩm y sư đâu? Ta muốn
tìm Thẩm y sư!"
"Êh, ngươi là ai hả?" Thẩm Ngân Ngân đi vòng qua
Lê Tử Hà bước ra khỏi phòng, nhìn dáng vẻ kiêu căng phách lối của tên
thiếu niên nọ liền nghĩ về mặc khí thế mình không thể thua được vì vậy
chống nạnh cao giọng hỏi.
Tên thiếu niên ấy không thèm đếm xỉa
tới Thẩm Ngân Ngân, ngược lại hai mắt sáng rỡ khi nhìn thấy Lê Tử Hà,
lấy lòng cười nói: "Người chính là Thẩm y sư sao?"
"Ha ha ha,
ngươi thật là biết nói đùa nha." Thẩm Ngân Ngân vốn đang trợn mắt lên
giận dữ trừng người thiếu niên nọ nhưng vừa nghe hắn hỏi như thế liền ôm bụng cười rộ lên: "Ha ha ha, rốt cuộc đã được thấy có người còn ngốc
hơn cả ta. . . . ."
"Ngươi. . . ." Mặt tên thiếu niên đỏ lên, trợn mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ngân Ngân: "Ngươi mới ngốc đó!"
"Ha ha ha, hễ người nào đã biết tới danh tiếng của sư phụ ta thì có ai mà
không biết người đã hơn 20 tuổi chứ. Ngươi xem vóc dáng của sư huynh ta
còn thấp hơn ngươi cả cái đầu như vậy, làm sao có thể là sư phụ ta được
chứ, ha ha. . . . ."
Thiếu niên nọ lúc này mới chợt nhận ra điều
đó, trên mặt càng thêm xấu hổ vội vàng giải thích: "Chỉ nghe nói Thẩm y
sư có một nữ đồ đệ rất nghịch ngợm, nào biết lại xuất hiện thêm một
người nữa chứ."
"Ngươi nói ai nghịch ngợm?" Nụ cười trên mặt Thẩm Ngân Ngân chợt tắt lịm, có chút tức giận chất vấn hỏi lại.
"Ai thì lòng dạ người đó biết rõ! Đúng là một nha đầu Không có giáo dưỡng!" Tên thiếu niên khinh bỉ liếc xéo Thẩm Ngân Ngân, lại còn quẩy đầu sang
hướng khác không thèm nhìn tới nàng nữa.
"Ngươi nói ai không có
giáo dưỡng hả?" Hắn vốn không thèm đếm xỉa đến câu hỏi của mình còn chưa tính, cái liếc mắt khinh bỉ này cũng có thể nhịn, thậm chí nói mình
nghịch ngợm mình cũng có thể bỏ qua, sư phụ thường hay dạy lùi một bước
trời cao biển rộng. Nhưng hắn lại còn nói Thẩm Ngân Ngân nàng không có
giáo dưỡng, có một câu nói rất hay “có những thứ có thể nhẫn nhịn nhưng
có những thứ không thể nhẫn nhục”?
"‘Phụt’, ở đây còn có nha đầu khác nữa sao?"
Thiếu niên bật xì cười ra tiếng, lại càng làm cho Thẩm Ngân Ngân bừng bừng
lửa giận, xoay người đẩy ra Lê Tử Hà muốn quay trở lại phòng lấy ra
thanh kiếm sư phụ cho nàng khi cần dùng, hôm nay dù thế nào cần phải
đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ!
Lê Tử Hà bị nàng đẩy một phát như
thế, giữa tiếng âm thanh ầm ĩ kế tiếp là tiếng người bị ngã xuống
đất. Lúc này Thẩm Ngân Ngân mới nhận ra sắc mặt của vị sư huynh mình đã tái nhợt hai mắt vô hồn, bị ngã như vậy cũng không có cảm giác gì là
đau đớn, chỉ ngơ ngác nhìn dưới nền đất, vội vàng chạy tới đỡ “hắn” lên
tiếng hỏi thăm, "Sư huynh, huynh có sao không?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Ngân Ngân đang định đỡ Lê Tử Hà đứng dậy bỗng nghe được giọng nói quen
thuộc thì trên mặt liền vui vẻ, dù chưa nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Mặc vẫn lớn tiếng nói: "Sư phụ, sư phụ, người mau vào đây, đang có người
tới cửa khi dễ đệ tử kìa."
Hai hàng mi dài của Lê Tử Hà run lên,
lúc này như sực tỉnh chống hai cánh tay muốn bò dậy, thế nhưng vừa mới
dùng sức đùi phải đột nhiên đau nhói lại ngã trở về trên đất.
"Sư huynh, huynh. . . . Huynh té bị thương rồi, đừng có nhúc nhích." Thẩm
Ngân Ngân luống cuống, hai tay dừng ở không trung không biết có nên tiếp tục đỡ Lê Tử Hà đứng dậy nữa hay không. Cuối cùng giũ tay xuống, hung
hăng trừng mắt nhìn tên thiếu niên đứng sững sờ ở ngoài cửa.
Còn
tên thiếu niên nọ thì đang trầm tư, hắn chưa từng thấy qua nam tử nào mà yếu ớt đến vậy, dù cho là một đứa bé cũng sẽ không chỉ đẩy nhẹ một cái
liền bị ngã. . . .Lại còn. . . .Không gượng dậy nổi?
Thẩm Mặc vốn đã xuống đến chân núi những nhớ đến dáng vẻ của người thiếu niên có vẻ
vội vàng mình gặp ở dọc đường, không hiểu sao cứ cảm thấy không yên
lòng đành đi ngược trở về. Vừa về đến còn chưa kịp vào nhà thì đã nghe
thấy tiếng hô to của Thẩm Ngân Ngân, vội thoắt người phóng nhanh vào
trong viện.
"Ngươi là ai?" Thẩm Mặc liếc nhìn tới hai tên đồ đệ chẳng ra làm sao của mình rồi lại nhìn về phía thiếu niên.
Núi Vân Liễm của Thẩm Mặc rất ít có người ngoài tìm đến, người biết hắn đều hiểu rõ hắn không thích bị người khác quấy rầy, muốn trị bệnh cũng chỉ
có thế đến tìm hắn vào mấy ngày hàng tháng khi hắn xuống núi.
Thiếu niên nọ vừa nghe thấy giọng điệu lẫn khí thế của người mới tới, hơn nữa nha đầu kia còn gọi hắn là sư phụ thì ngay lập tức đoán được hắn chính
là Thẩm Mặc, liền thu hồi vẻ bỡn cợt trên mặt đứng thẳng người dậy còn
có chút khẩn trương nói: "Ta là Trịnh Hàn Quân."
Thẩm Mặc nhíu lông mày lạnh giọng nói: "Vậy ngươi có thể xuống núi rồi."
Dứt lời, khom người xuống bế Lê Tử Hà lên đi thẳng vào hậu viện.
Thẩm Ngân Ngân vốn muốn đuổi theo, nhưng thấy Trịnh Hàn Quân không hề có ý
định muốn rời khỏi thì nhướng nhướng hai hàng lông mày đồng