
Cậu nên cố
gắng.
Hắn lại nói chuyện chẳng liên quan gì đến việc câu cá.
- Chẳng có học sinh nào phấn khởi về việc tôi về đây cả.
- Không. Không phải tôi nói lấy lòng cậu đâu. Đúng là chúng
nó thích cậu thật đấy. Nhỉ! Anh Yo-shi-ka-wa nhỉ.
- Không những chúng thích mà chúng còn làm náo động cả lên
nữa kia!
Hề Trống vừa nói vừa cười rất nham hiểm. Không hiểu sao
thằng cha này cứ hễ mở miệng nói ra cái gì là đáng ghét cái ấy.
- Nhưng nếu cậu không cẩn thận thì sẽ gay cho cậu đấy. Áo Đỏ
nói.
- Đằng nào thì cũng gay rồi. Cẩn thận hay không thì cũng
thế. - Tôi trả lời. - Tôi đã sẵn sàng chọn một trong hai khả năng: một là tôi
phải thôi việc, hai là tất cả học sinh nội trú phải xin lỗi tôi.
- Cậu nói thế thì cũng không có cơ sở. Thực ra, với địa vị
là hiệu phó, tôi nói đây là vì cậu. Cậu đừng nghĩ xấu về chúng tôi.
- Hiệu phó hoàn toàn nghĩ tốt cho cậu nên mới nói. Bản thân
tôi cũng nghĩ rằng, chúng ta cùng là người Êđô, tôi muốn cậu ở lại trường này
lâu để giúp đỡ lẫn nhau. Tôi cũng không làm được gì nhưng ngầm cố gắng hết sức
giúp đỡ cậu.
Hề Trống nói xen vào. Ra cái vẻ ta đây cũng chẳng kém ai.
Nếu phải đi nhờ vả đến cái loại người như hắn thì thà treo cổ còn hơn.
- Thực ra bọn học sinh chúng nó rất hoan nghênh cậu về đây.
Song sự đời cũng lắm lí do này khác. Có lẽ cũng có nhiều chuyện không hay làm
cậu bực mình. Nhưng cậu phải cố nén chịu. Chúng tôi sẽ không để cho cậu chịu
thiệt thòi vô ích đâu.
- Nhiều lí do này khác là những lí do gì?
- Cái đó cũng hơi phức tạp. Nhưng dần dần rồi cậu sẽ hiểu
thôi, chẳng cần phải nói thì cậu cũng hiểu. Có phải thế không, anh Yoshikawa
nhỉ!?
- Vâng, cũng hơi phức tạp đấy. Cũng không thể hiểu hết ngay
trong một sớm một chiều đâu. Rồi dần dần cậu sẽ hiểu ra. Chẳng cần phải nói thì
cậu cũng hiểu.
Hề Trống lặp lại nguyên si lời của Áo Đỏ.
- Nếu chuyện rắc rối như thế thì tôi chả cần nghe làm gì.
Chẳng qua tự các anh khơi ra nên tôi mới hỏi thôi.
- Nếu thế thì càng tốt. Nếu chúng tôi đã nói ra mà không nói
tiếp, thì chúng tôi vô trách nhiệm. Vì vậy, tôi chỉ xin nói một điểm này để anh
rõ. Nói anh tha lỗi, anh mới ra trường, vừa mới bắt tay vào nghề dạy học, chưa
có kinh nghiệm gì. Nhưng trường học cũng có vấn đề của trường học. Nếu mà anh
cứ sống ngây thơ, đơn giản như thời học sinh thì không được đâu.
- Sống tự nhiên không được thì phải thế nào mới được?
- Đó, anh thật thà quá nên không có kinh nghiệm mà!
- Thì đúng là tôi chưa có kinh nghiệm gì. Điều đó thì tôi đã
ghi rõ trong lí lịch. Tôi mới hai mươi ba năm, bốn tháng tuổi.
- Chính vì thế mà nhiều khi vô tình anh bị người ta lợi dụng
mà anh không biết.
- Nếu mình ngay thẳng thì ai muốn làm gì cũng chẳng sợ.
- Tất nhiên là không sợ rồi. Không sợ thì không sợ, nhưng mà
bị thì cũng vẫn cứ bị. Thực ra, trước anh đã có người bị rồi đấy. Vì thế anh
nên cẩn thận vẫn hơn.
Sao không thấy Hề Trống nói gì nhỉ. Lúc này tôi mới để ý,
thấy hắn đã ra đằng đuôi thuyền, đang nói chuyện về câu cá với người lái đò.
Đúng là không có hắn, hai người dễ nói chuyện hơn.
- Trước tôi đã có người bị mắc bẫy của ai vậy?
- À, cái đó thì cũng khó nói ra. Bởi vì nó còn liên quan đến
danh dự của người ta. Vả lại cũng chưa có chứng cớ rõ ràng, nên chưa dám khẳng
định. Có điều dù sao thì anh cũng đã về trường này, nếu có chuyện gì thì nghĩ
cũng tiếc công chúng tôi đã mời anh về. Mong anh lưu ý cẩn thận cho.
- Cẩn thận. Cẩn thận thì cũng đến thế chứ còn thế nào? Tôi
nghĩ mình chẳng làm cái gì xấu thì như vậy là được rồi.
Áo Đỏ bỗng cười phá lên. Tôi không hiểu tôi đã nói cái gì
đáng cười đến thế. Từ trước đến nay, tôi vẫn tin như vậy là tốt và niềm tin đó,
đối với tôi rất khó thay đổi. Xem ra trên đời này phần lớn người ta chỉ toàn
khuyên nhau phải xấu đi. Hình như mọi người tin rằng nếu không phải là kẻ tồi
tệ thì không thể thành công trong xã hội được. Nếu thỉnh thoảng có gặp một ai
trung thực, thẳng thắn thì họ tỏ ra khinh miệt, cố ý chê bai nào là “cậu ấm
ngây thơ”, nào là “nhãi nhép”. Nếu thế thì ở các trường tiểu học, trung học,
đừng có dạy luân lí cho học sinh là phải trung thực, không được nói dối... nữa
có hơn không. Sao không dạy cho học sinh những phương pháp dối trá, nghệ thuật
lừa đảo, không tin ai cả, để mà đào tạo những con người thành đạt, vừa mang lại
lợi ích cho xã hội vừa mang lại lợi ích cho những học sinh đó!? Áo Đỏ cười là
cười cái sự đơn giản của tôi. Một xã hội mà sự đơn giản, sự trung thực trở
thành trò cười thì thật là hết chỗ nói. Nếu ở trường hợp này, bà Ki-yô sẽ không
bao giờ cười, bà sẽ luôn luôn khâm phục mà lắng nghe. Bà là người cao quý hơn
nhiều so với cái tay Áo Đỏ này.
- Tất nhiên không làm cái gì xấu là được rồi. Nhưng nếu chỉ
một mình mình không làm thì cũng không biết cái xấu của người khác, và có thể
lúc nào đó gặp phải chuyện gì mà mình không thể lường trước được. Ở đời có
những người trông bề ngoài có vẻ cởi mở, thành thật, hào phóng thật đấy, nhưng
dẫu họ có nhiệt tình giúp đỡ cả đến chuyện chỗ ăn chỗ ở thì cũng không thể
không cảnh giác.