Old school Easter eggs.
Cậu Ấm Ngây Thơ

Cậu Ấm Ngây Thơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321825

Bình chọn: 7.5.00/10/182 lượt.

bắt đầu lên lớp được, chả sợ gì.

Bàn công việc xong, anh ta hỏi:

- Cậu định ở chỗ này đến bao giờ? Tôi sẽ giới thiệu cho cậu một nơi trọ rất tốt. Cậu chuyển đến đấy đi. Người khác hỏi thì họ không nhận đâu. Nhưng tôi nói là được ngay. Nên chuyển sớm thì tốt hơn. Hôm nay đi xem nhà. Ngày mai chuyển đến. Ngày kia lên lớp. Thế là tốt nhất.

Cứ thế, anh ta tự mình quyết định tất. Mà cũng phải thôi. Không thể cứ ở mãi trong cái phòng mười lăm chiếu này được. Nếu thế thì có mà tất cả tiền lương cũng không đủ để trả tiền phòng. Kể ra vừa mới cho năm yên tiền quà mà lại chuyển ngay đi thì cũng hơi tiếc. Nhưng đằng nào cũng phải chuyển thì chuyển sớm cho ổn định còn hơn. Thế là tôi nhờ Nhím lo liệu giúp. Nhím bảo thế thì chúng ta đi xem nhà đi và chúng tôi đi.

Nhà ở trên lưng đồi, cách xa thị trấn, rất hẻo lánh. Chủ nhà làm nghề buôn đồ cổ có cái tên là Ghin(*). Vợ lão hơn lão bốn tuổi. Hồi học trung học tôi đã học được từ witch (mụ phù thủy). Mụ vợ lão chủ này quả thật trông rất giống “witch”. Mặc! Witch thì witch. Đó là vợ người khác, chẳng có liên quan gì đến tôi. Quyết định cuối cùng là ngày mai tôi sẽ dọn đến ở đây. Trên đường về, Nhím đãi tôi một cốc nước kem đá (đá bào). Lúc gặp ở trường, tôi thấy hắn là một tay kiêu căng, vô lễ, nhưng xem cách hắn nhiệt tình giúp đỡ tôi thế này thì cũng không phải là người xấu. Có điều, hình như tay này cũng giống tôi ở cái điểm cục cằn, dễ nổi cáu. Sau này tôi được biết hắn được bọn học trò quý nhất.

(*) Tiếng Hán nghĩa là Ngân-Bạc.

Cuối cùng đã đến ngày tôi lên lớp. Lần đầu tiên bước lên bục

giảng, tôi có một cảm giác khó tả. Vừa giảng bài tôi vừa tự hỏi mình mà cũng

làm thầy ư? Bọn học trò rất mất trật tự. Thỉnh thoảng lại có một tiếng “Thưa

thầy” rất to. Tôi phải đối phó gay go với những cái “Thưa thầy” này. Trước đây

ở trong trường chuyên nghiệp, ngày nào chúng tôi cũng dùng từ “thầy”, nhưng

giữa việc gọi thầy và được gọi là thầy là hai cảm giác khác xa nhau một trời

một vực. Tôi cảm thấy ớn lạnh cả xương sống. Tôi không phải là đồ láu cá, cũng

không phải kẻ hèn nhát. Nhưng đáng tiếc lại cũng không phải là kẻ bạo gan gì

cho lắm. Khi bị gọi “thầy” bằng cái giọng to như thế, tôi giật bắn cả người,

giống như giữa lúc bụng đang đói, mà nghe tiếng pháo lệnh nổ báo giờ giữa trưa

ở Ma-ru-nô-u-chi(*) vậy.

(*) Marunouchi là khu

trung tâm của Tokyo.

Giờ đầu tiên tôi cứ giảng ào ào như một cái máy. May mắn là

giờ đó qua đi mà tôi không bị học sinh vặn vẹo gì. Trở về phòng giáo viên, Nhím

hỏi: “Thế nào?” Tôi trả lời ù ờ là “Được.” Nghe thế, hắn có vẻ yên tâm.

Giờ thứ hai, khi cầm phấn bước ra khỏi phòng giáo viên, tôi

có cảm giác sao mà giống như đang phải đi vào giữa trận địa quân thù vậy. Bước

vào lớp, tôi mới biết lớp này toàn bọn lớn hơn lớp trước. Tôi là dân Ê-đô nên

dáng nhỏ nhắn thư sinh, dù đứng trên bục giảng trông vẫn không có khí thế chút

nào. Nếu là phải đánh nhau thì dẫu có là đô vật, tôi cũng cứ liều xông vào,

muốn ra sao thì ra. Đằng này, trước bốn chục học trò to bự này, tôi chỉ có

quyền dùng cái lưỡi của mình để ra oai với chúng. Cho nên quả thật tôi chưa

biết phải làm thế nào. Nhưng tôi nghĩ, với bọn nhà quê này, nếu ngay từ đầu mà

để cho chúng có ấn tượng coi thường mình thì chúng sẽ quen đi, không bao giờ

sửa được. Nghĩ thế, tôi cố hết sức lấy giọng thật dõng dạc, với những âm thanh

phát ra hơi uốn lưỡi để giảng cho oai. Đầu tiên, bọn học trò cũng bị đánh hỏa

mù trước thái độ đó của tôi nên hơi bỡ ngỡ và nghe yên lặng. Tôi đắc ý, liền

tuôn ra liến láu những ngôn từ của đường phố Tokyo với giọng nói địa phương

Tokyo của mình. Bỗng có một thằng trông có vẻ to con nhất, ngồi ngay giữa bàn

đầu, đứng phắt lên “Thưa thầy!” Thôi chết rồi! Tôi chột dạ và hỏi nó “Có vấn đề

gì?” Nó nói:

- Nói nhanh như thế thì làm sao mà hiểu được? Nói từ từ một

chút không được hở?

“Không được hở?!” Lời lẽ rất mập mờ, xấc xược.

- Được. Nếu nhanh thì tôi sẽ nói chậm lại. Nhưng tôi là dân

Ê-đô, tôi không thể nói giọng địa phương như các em được. Còn nếu không hiểu

thì phải chờ, dần dần rồi sẽ hiểu - Tôi trả lời chúng.

Với tình hình như thế, giờ thứ hai xem ra cũng sẽ suôn sẻ.

Nhưng đến lúc sắp hết giờ thì có một thằng đến gần chỗ tôi:

- Này, thầy giải cho bài toán này được không hở?

Nó đưa ra một bài hình học hóc búa, xem chừng khó mà giải

nổi làm tôi toát mồ hôi. Không biết làm thế nào, tôi liền bảo bây giờ hết giờ

rồi, thôi để giờ sau. Nói xong tôi vội vã ra khỏi lớp. Lũ học trò lập tức reo ồ

lên. Tôi nghe tiếng một thằng nói “cóc giải được, cóc giải được!”

Bọn mất dạy! Thầy thì thầy chứ. Không làm được thì có gì là

ghê gớm đâu? Không làm được cái mà người ta không thể làm được là một chuyện kì

lạ, ghê gớm lắm hay sao? Nếu cái gì cũng làm được cả thì làm sao người ta phải

về cái xó nhà quê này mà nhận mỗi tháng bốn chục yên tiền lương?! Tôi vừa đi về

phòng nghỉ của giáo viên vừa ấm ức nghĩ trong bụng.

- Giờ này thế nào? - Nhím lại hỏi.

- Ừ, - Tôi trả lời. Chỉ ừ thôi chưa bõ tức, tôi nói thêm:

- Học trò trường này chẳng hiểu biết